“Có một mùa thu lá vàng chưa kịp rụng/ Người đi qua lặng lẽ phía ta chờ...” – Văn Công Hùng
...
Em yêu dấu!
Ngày nắng. Gió thổi nhẹ vi vút. Những cơn gió buổi sáng sớm mai se lạnh. Mùa thu Châu Âu không có heo may, cũng không cốm sữa vỉa hè. Mùa thu Châu Âu chỉ có thật nhiều lá và... lá. Ngập tràn... là những chiếc lá bay xoay xoay theo cùng với những cơn gió khởi nguồn từ những thảo nguyên xa ngút. Bầu trời thường khi cao và xanh bao la, nhưng cũng có nhiều những lúc ủ dột cùng trĩu nặng xám xịt một màu mây ướt. Và, những cơn mưa nửa đêm về sáng...
Em yêu dấu!
Hôm nay ngày nắng...
Anh ra phố hôm nay sớm hơn mọi lần. Phố sạch sẽ, và tươm tất lên hơn nhiều lắm sau cơn mưa nửa đêm về sáng đó giờ nằm trải mình yên ắng trong một dáng vẻ thật thà mãn nguyện, và dịu dàng nhẹ nhàng tinh khôi. Gió thổi vi vút mơn man da thịt. Những cơn gió buổi sáng sớm mai khẽ khàng khẽ khàng... chỉ vừa đủ để làm rung rinh rung rinh những chiếc lá. Anh bước chậm rãi xuôi con phố mỗi ngày vẫn thường hay phóng ào xe qua trên đường đến chỗ làm, ngạc nhiên thấy hàng cây cổ thụ đứng viền theo bên mép những thanh lan can sắt chắn đường tàu điện bữa nay đã được cưa cắt bớt đi những cành dài vướng víu (để đề phòng những gãy đổ có thể sẽ xảy đến khi mùa đông tới với những cơn bão tuyết hết sức tinh quái và cực kỳ trái tính trái nết lúc nào cũng cứ như đã sẵn sàng để mà chực chờ chực chờ ở đâu phía trước). Có lẽ những công nhân của đội quản lý cây xanh thành phố đã thức cưa chúng suốt đêm, vào khi tất cả mọi người vẫn hãy còn đương im lìm say sưa trong giấc ngủ. Và, những giỏ hoa tím treo dài dọc theo hai bên con đường trong suốt những ngày hạ qua cũng đã bất ngờ được thay thế bởi những chậu cúc của mùa thu rưng nắng... Cái màu hoa ray rức gợi hoài về một nỗi nhớ đã chẳng thể nào nguôi phai đi trong anh... cho dẫu thời gian có đã chất chồng thêm lên không biết đến bao nhiêu là tầng tầng lớp lớp những tháng năm rong ruổi của đời sống cằn cỗi..., cứ thảng thốt... thảng thốt... mà rực vàng đau đáu mãi suốt lối anh qua...
....
Ở nơi cuối con phố dài thật dài này, có một quán cafe mở cửa sớm... Anh lặng lẽ rẽ vào, lặng lẽ ngồi xuống một góc khuất, lặng lẽ gọi cho mình một tách cafe đen pha theo kiểu Thổ Nhĩ Kỳ... Lặng lẽ uống... Quán vắng... Tiếng vĩ cầm bần thần da diết... Tiếng đàn guitar thùng trầm trầm mơ hồ... Và giọng hát tha thiết buồn nỗi buồn dữ dội mà tận cùng sâu lắng của chàng ca sĩ-nhạc sĩ trẻ tuổi người Na-uy gốc Nga Alexander Rybak... trong giai điệu chầm chậm đến nao lòng của bản nhạc xô-viết lừng danh... Tôi hỏi cây Tần Bì... vời vợi phát ra có lẽ là từ dàn loa nén công suất lớn được đặt đâu đó ở phía đằng sau lưng cô gái phục vụ bàn có mái tóc cũng rực vàng, cùng với dáng đi hơi nhún nhẩy: “Tôi hỏi cây tần bì, người tôi yêu ở đâu/ Tần bì chỉ lắc đầu không đáp/ Tôi hỏi cây phong, người tôi yêu ở đâu/ Phong trút xuống lá mùa thu vàng rực/ Tôi hỏi mùa thu, người tôi yêu ở đâu/ Mùa thu đáp bằng cơn mưa tầm tã/ Tôi hỏi mưa, người tôi yêu ở đâu/ Mưa rả rích khóc bên ngoài cửa sổ/ Tôi hỏi trăng, người tôi yêu ở đâu/ Trăng lặng lẽ núp mình sau mây tối/ Tôi hỏi mây, người tôi yêu ở đâu/ Mây tan ra giữa trời xanh vời vợi...”
Em
yêu dấu!
Ngày nắng. Anh có lẽ đã chẳng bước nhanh ra khỏi quán một cách vội vã đến mức thiếu chút nữa là quên luôn cả chuyện trả tiền cho tách cafe buổi sáng như thế, nếu như không bất chợt cảm thấy mắt mình hình như là ầng ậng nước. Ôi chao là thời gian... Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi em nhỉ? Mà sao anh cứ ngỡ mọi thứ như mới vừa hôm qua... Người đời sao vẫn cứ thường hay bảo, rằng thời gian là liều thuốc chắc chắn sẽ giúp đắp lành đi những vết thương buốt nhất? Anh không biết... Chỉ biết hôm nay ngày rất nắng... Phố đẹp lắm... Trời đẹp lắm... Gió vẫn nổi... Mây vẫn lên phiêu bồng... y như thể ngày em đến... Mà mùa thì lại cứ nỡ mang nỗi nhớ của anh đi biền biệt nơi đâu suốt những tháng năm ròng?
“Tôi hỏi cây tần bì, người tôi yêu ở đâu
Tần bì chỉ lắc
đầu không đáp
Tôi hỏi cây
phong, người tôi yêu ở đâu
Phong trút xuống lá mùa thu vàng rực
Tôi hỏi mùa
thu, người tôi yêu ở đâu...”
.........................................
Người tôi yêu ở đâu? Làm sao anh trả lời câu hỏi dẫu có biết rõ ràng khoảng cách địa lý từ nơi anh đến nơi em ở... Cái khoảng cách đã được tính toán cẩn thận và chính xác đến từng ki-lô-mét. Anh biết, nhưng làm sao anh có thể dám tự cho phép mình vượt băng ngang qua quãng đường chẳng có gì là trở ngại lớn lao cho lắm đối với anh đó, làm sao anh dám? Lý trí tỉnh táo vẫn ngày đêm mách bảo với anh rằng không nên thế, không được phép. Anh hiểu. Nhưng đó là chuyện của lý trí, em ạ! Còn chuyện của lòng anh? Lòng anh... Em có biết không? Có những con sóng nhỏ cứ lăn hoài, về một miền không bao giờ yên tĩnh.
Em yêu dấu!
Ngày nắng. Anh thế là đã bước xa thật xa... ra khỏi cái quán nơi có tách cafe đen pha theo kiểu Thổ Nhĩ Kỳ anh uống dở... Mà tiếng đàn guitar thùng bập bùng, tiếng vĩ cầm buồn nao lòng..., cùng với tiếng hát tha thiết... của người tuổi trẻ vẫn cứ như còn âm vọng theo sau anh mãi không thôi, theo mãi không thôi...
“Tôi hỏi cây tần
bì, người tôi yêu ở đâu...”
Anh so cổ áo khoác. Hình như gió lại đã nổi. Những chiếc lá lìa cành bay xào xạc...
Những chiếc lá vẽ vẽ nét ngờ nghệch và ngậm ngùi bất lực vào trong không trung buổi sáng sớm mai nay những hình thù trông xa như thể những nỗi niềm dịu dàng kỳ dị...
Những chiếc lá của cây tần bì? Những chiếc lá sồi? Những chiếc lá phong...? Hay là những chiếc lá gì... Anh cũng không biết nữa...
Rơi đầy vai anh.
Cỏ-
09:13 26 thg 10 2012
Ti cũng tính nếu ko ai nhận thì gởi cho mình, nhưng mà thấy nhiều người đòi nhận thư quá nên thôi vậy, Chúc ngày mới an lành nha
Hiển thị tất cả trả lời 2
o
Cỏ
18:35 26 thg 10 2012
Sẽ viết cho Ti một bức gửi theo đường... chim bay về Pleiku nhé nhé! Hê Hê...!!
Chiều an lành cho Ti !!!
o
TITANIC
09:48 27 thg 10 2012
ừa Ti chờ đó gởi đi ha
17:55 24 thg 10 2012
Tính ko gửi phỏng?
o
Cỏ
05:01 26 thg 10 2012
Hu hu...
12:00 24 thg 10 2012
Lại vẫn chưa gửi...
Thôi, gửi cho em đi, rồi viết tiếp lá thư khác, nhé? Viết đến khi nào gửi được thì thôi.
o
Cỏ
04:54 26 thg 10 2012
Ừ... Thế thì để đó Cỏ anh bỏ vào trong vỏ chai bia nút kín lại, xong rồi thả xuống sóng bể Hắc Hải để cho nó lênh đênh trôi dạt về tới tận chân bờ cát Vịnh Hạ Long cho F nhặt nhé! Nhé nhé...
22:56 22 thg 10 2012
Tối qua, cậu gửi nó cho tớ rồi đấy thây!
o
Cỏ
04:56 23 thg 10 2012
20:10 22 thg 10 2012
Cỏ anh! Sang nhà em mau. Công việc biên tập đang chờ anh
o
Cỏ
04:46 23 thg 10 2012
Cỏ anh sang rồi, công việc có vẻ nhiều quá, Cỏ anh đâm... hoảng
15:32 22 thg 10 2012
He he, sang Cô nhỏ mà xem hết bài thơ bình nhé. Bài này đưa lên Thi đàn Việt được đấy
Hiển thị tất cả trả lời 2
o
Cỏ
18:06 22 thg 10 2012
He He...
• Cùi bắp,
• Bâng khuâng Mùa về
Thu và Em (2)
01:25 13 thg 10 2012Công khai403 Lượt xem 27
em về qua mấy nẻo hoa
thả rơi khúc khích xuống mùa hoang liêu
lung linh nắng níu chân chiều
hồn nhiên em
níu người theo lối dài
em về
nhịp guốc khoan thai
tóc nghiêng nghiêng
để gió cài lả lơi
thu biêng biếc áo mây trời
cho
tà huy lộng
xanh ngời mắt ai…
em về
ngơ ngẩn heo may
em về tô điểm thơ ngây
xuống
đời
Cô nhỏ
• Cá Gỗ
• 15:30 22 thg 10 2012
Tặng Cô nhỏ cả bài của Anh Cỏ và bác Cá nhé:
Em về ngơ ngẩn eo ơi
Thả rơi khúc khích toi đời tôi không
Em về áo lụa che mông
Kín như hũ nút tôi hông thấy gì
Em về chừng nào em đi
Áo xin để lúc vu quy hãy cài
Em về lúc lắc bông tai
Khiến tôi ngúc ngắc lúc dài lúc thun
Coi chừng có lúc tôi cùn
Tôi đè em xuống cho chùn gối luôn
Nhưng em ơi đừng có buồn
Bởi tình tôi sáng tợ muôn sao trời
Đè là đè thế em ơi
Đè âu yếm lắm, nên tôi... cứ đè
Đè rồi tôi cứng tựa đe
Xin em em chớ bỏ về nhé em
Để cho tôi đã cơn thèm
Để cho em cũng say mềm men yêu
Cho dù tôi có tiêu điều
Tôi đây cũng muốn được liều đè em
Đè em đè vội xuống thềm
Đè xong một chập tôi mềm xuội lơ
Đè sao cho thật nên thơ
Đè sao cho nhẹ như tơ mại mềm
Xin Cỏ chớ đè xuống thềm
Đè lên nệm chớ, mới êm cái... mông
Đè rồi thì phải... xung phong
Chứ đè xong mềm rứa, mất công phải đè...
Trả lời nhận xét này
•
o Cỏ
o 17:25 22 thg 10 2012
Hớ Hớ...
...
Đè rồi thì phải... xung phong
Xua quân đặc nhiệm tấn công vô... đồn
Tấn công dồn dập dập dồn
Không cho kẻ địch bỏ... đồn chạy đi
Cá Gỗ ngoại hiệu Nhũn Thi
Nếu đánh đồn không được thì còn gì là... danh
Hơ Hơ...
Thêm quả Bonus lục sờ chén bát nữa nè, hè hè:
• Cỏ
• 19:04 17 thg 10 2012
Em về áo lụa bay lên (bay tốc lên dứt chi là cao á, há há...
Nghiêng nghiêng, rớt trái đào tiên xuống đường
Vô tình tôi dẫm... nát tương
Còn chi nữa để yêu thương..., hở trời!!
o
Cá Gỗ
21:29 22 thg 10 2012
He he đã xoá tất mấy cái còn tào lao bên nhà Cô nhỏ rồi, chắc mắc cỡ với hs. Mình cũng rút kinh... nghiệm chỉ đùa những nhà nào tiếu lâm thôi, Cỏ hỉ
07:46 21 thg 10 2012
Bản nhạc buồn, bức thư buồn, mùa thu buồn, chỉ có đôi chân cứ đi hoài và không chịu dừng lại chốn bình yên là không buồn :D
Nếu có gặp nàng, tớ sẽ nói với nàng, rằng Cỏ nơi ấy đang hỏi cây cối chim muông ầm ĩ... có thể nàng sẽ thấy đời còn nhiều tin yêu hơn nàng từng thất vọng.
Hiển thị tất cả trả lời 8
o
Mê Khúc
07:49 21 thg 10 2012
Mải ba hoa mà tớ quên bày tỏ lòng ngưỡng mộ của tớ với câu văn này "Có những con sóng nhỏ cứ lăn hoài, về một miền không bao giờ yên tĩnh."
Với tớ, thì chỉ câu văn ngắn đó đủ để hiểu chính xác một mối tình của thi nhân, mối tình đầy bao dung độ lượng, đầy ẩn ức không thể lãng quên cũng không thể đến gần.
Thân yêu Cỏ.
o
Cỏ
19:30 21 thg 10 2012
Mê Khúc thật là...
Mà nếu có gặp nàng
Mê Khúc vui chiều Chủ Nhật này, Mê Khúc nhé!! Cỏ-
o
Cá Gỗ
23:28 21 thg 10 2012
Cỏ dạo này uỷ mị lắm MÊ ạ, tớ chán nhất là lúc thấy mắt hắn ầng ậc nước
o
Mê Khúc
02:19 22 thg 10 2012
Cá, tớ mới đọc câu này nên vội vàng sang đây để nói với Cá, đặng Cá khuyên Cỏ, rằng "không ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, trừ người thương yêu bạn hơn bản thân mình, mà ngưới ấy thì chắc chắn không bao giờ làm bạn khóc..."
Thế nên hà tất Cỏ phải ầng ậc nước trong mắt, Cá nhỉ. Trừ khi tự Cỏ thấy "thích ầng ậc thì ầng ậc đấy, làm gì nhau."
o
Cá Gỗ
15:36 22 thg 10 2012
Cỏ đã nghe thủng cái màng nhĩ chưa hả Cỏ, đừng có làm gì nhau nhá
Chân ai nà nuột thế kia
Để cho nhà Cá lia xia cái hồn (tâm hồn)
Nhìn chân Cá thấy bồn chồn
Muốn nhìn lên nữa thấy lưng ... ai thôi
o
Cỏ
18:50 22 thg 10 2012
Thủng roài
Nhà Cỏ cũng lia xia rồi
Xia... luôn mấy bữa đứng ngồi chẳng yên
Chân gì như thể chân... Tiên
Thẳng như cái ống đựng... xiền của em (của Cỏ- ống đựng xiền tiết kiệm làm bằng tre, hehe...
Chân này nếu... ấp một đêm
Cỏ xin đảm bảo... đã thèm suốt năm
-------
He he...
o
HẠ
00:20 23 thg 10 2012
Em đọc hết rồi nhưng chỉ mê mỗi đôi chân, thế mới chết.
o
Cỏ
04:39 23 thg 10 2012
Mê mỗi đôi chân của Cõ thôi á?
Mà này..., giả đầu gối tớ đây
12:19 20 thg 10 2012
http://www.youtube.com/watch?v=WKRTleZ8yTc
Hiển thị tất cả trả lời 3
o
Cỏ
20:28 20 thg 10 2012
Ẹc...
Thế nhưng mà... còn cái dưới này là cái bài hát rì đây?
o
Nồng nàn phố
16:20 21 thg 10 2012
o
Cỏ
19:18 21 thg 10 2012
ENG NGHE ROÀI
Nguyễn Hưng- Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà... Hà Hà...
"Ôi đàn bà là những cơn đau/ Ôi đàn bà là những con dao/ Ôi đàn bà là thuốc trừ sâu..."
A ha ha...
21:10 19 thg 10 2012
Bing boong, NM đây,
o
Cỏ
20:02 20 thg 10 2012
Ớ...
o
Cá Gỗ
23:11 21 thg 10 2012
NHU MÌ coi thường Cỏ vậy? Theo ngu ý của tớ thì Cỏ ít nhất cũng cí thất thập tình chớ thất tình thì có nhằm nhò gì
16:28 19 thg 10 2012
"Ngày còn trẻ làm sinh viên, Cỏ cũng đã từng ôm đàn guitar hát bài này hoài không biết chán..."
Có phải khoe hát hay ko ta, hôm nào show hàng thử coi, hay chắc lời hát ru dữ quá bạn bè ngủ quên ngay ko kịp về
o
Cỏ
17:53 19 thg 10 2012
Khoe đâu được
o
TITANIC
16:28 20 thg 10 2012
Khóc lóc gì mà tha thiết thế, chứ có ai nói Cỏ ko biết hát đâu nhỉ?
Mà... lãng mạn quá đi thôi Cỏ ơi, hôm trước qua nhớ đâu có thấy mấy đôi chân dài và hình ảnh lá vàng đâu nhỉ
o
Cỏ
17:41 19 thg 10 2012
Mai qua sẽ thấy có thêm cỡ chừng mươi đôi như thế nữa. Gì chớ chân dài... là phải nhân lên nhân lên cho thiệt nhiều để tô điểm cho cuộc đời thêm đẹp
o
TITANIC
16:27 20 thg 10 2012
Nói xạo zữ ta, vẫn chỉ có 2 chứ có nhân lên xíu nào đâu
o
Cỏ
20:07 20 thg 10 2012
Không phải xạo. Mọi bữa vẫn... nhân pình thường, bữa nay sao... nhân hoài hông có được? Chắc tại Già HuHu phản bội Cỏ rồi...
o
TITANIC
16:08 21 thg 10 2012
Phụ nữ Nga hình như đâu biết ngày phụ nữ VN? Mà sao Cỏ cứ khóc miết như bị đàn áp thế nhỉ
o
Cỏ
18:56 21 thg 10 2012
Cỏ bị cái tàu TITANIC nó đè, nó đàn áp cho từ bữa đi biển về tới nay vẫn còn đau nhức nên cứ khóc miết vậy đó Ti
P/s: Mà Ti nè, cái ngày 20/10 này Cỏ hok công nhận đâu đấy. Đại Sư Huynh của Cỏ (cũng ở Pleiku đấy, chủ nhân của 2 câu thơ Cỏ dẫn nơi đầu bức thư) có viết như sau: "Sắp ngày 20/10. Thú thật là mình cứ oải oải. Chị em cơ quan thế nào cũng réo anh ơi anh ời... Quan niệm của mình là: Ngày 8/3, vô tư, anh chiều vô tư. Ngày rằm tháng 8, một tháng 6, con các em anh cũng chiều vô tư, nhưng ngày 20/10 là ngày thành lập một cơ quan, có cần lại cũng phải trống rong cờ mở không nhỉ, lại chia chia nắm nắm không nhỉ, lại bìu díu nhau đến mướt mồ hôi không nhỉ?... Khổ, nhưng nước ta nó quen đi rồi, chả biết từ khi nào du nhập vào cái thói... nịnh đầm. Ngày lễ tình nhân, dù nhiều người không biết nó đầu cua tai nheo ra làm sao cũng cứ phải là hoa hoét hoành tráng, nghĩa vụ hoành tráng... rồi còn bao nhiêu ngày nữa, cứ loạn cào cào cả lên..." Thế đấy, Đại Sư Huynh đúng quá đúng [(applause)] Cho nên Cỏ mới không có chúc gì cho Ti... vào cái ngày này
22:31 18 thg 10 2012
Hôm nay ở công ty em ko thể nghe đc nhạc. Tối nay về mở lên nghe. Em ít nghe nhạc Nga, nhưng có lẽ đây là bài hát tiếng Nga hay nhất mà em từng đc nghe. Ý nghĩa thật hay và giai điệu thì như 1 lời tình tự. Buồn đến da diết....
o
Cỏ
18:26 19 thg 10 2012
Ừ, bài này hay khó cưỡng nổi nhưng đúng là buồn quá. Văn hóa Nga nói chung, âm nhạc Nga nói riêng... vốn vẫn thiên về sự giản dị, nó cũng giống y như là con người Nga vậy... Ngày lễ vui cho em!!
•
N.n
13:03 18 thg 10 2012
"Những chiếc lá của cây tần bì? Những chiếc lá sồi? Những chiếc lá phong...? Hay là những chiếc lá gì... Anh cũng không biết nữa...
Rơi đầy vai anh."
Em thích. Rơi đầy vai anh chắc là ..."Nỗi nhớ"....
.... "Người yêu tôi ở đâu?".........
o
Cỏ
20:06 18 thg 10 2012
Lá đã bắt đầu rơi nhiều rồi đó Mun à! Nhiều lắm...
"Rồi anh sẽ ngồi lại với mùa thu
Bên ngã vắng nghe phù du lá đổ
Hoa cúc trắng dịu dàng như nỗi nhớ
Xanh xưa một thuở sương mù..."- Cỏ
Có lẽ rồi cũng sẽ phải ngồi lại thôi, chứ đi hoài... mệt mỏi quá
Mà... Em có được khỏe luôn không? Có có được nhiều niềm vui hơn không?
o
N.n
22:25 18 thg 10 2012
Ngồi lại đi anh, chút chút để thấy mình ko bị cuốn đi. Những...tạp nham sẽ theo gió bay đi, chỉ còn lại anh, mãi là Cỏ mướt xanh như ngày em biết.
Em ổn! Tối ấm áp cho anh.
p/s: Anh chụp hình về mùa lá rụng đi anh!
o
HOA TULIP
13:30 20 thg 10 2012
Cỏ
20:06 18 thg 10 2012
Mà... Em có được khỏe luôn không? Có có được nhiều niềm vui hơn không?
Nana
22:25 18 thg 10 2012
Ngồi lại đi anh, chút chút để thấy mình ko bị cuốn đi. Những...tạp nham sẽ theo gió bay đi, chỉ còn lại anh, mãi là Cỏ mướt xanh như ngày em biết.
Em ổn! Tối ấm áp cho anh.
p/s: Anh chụp hình về mùa lá rụng đi anh!
Chu thoa nà những rịu ràng. Đọc mừ còn thấy những nâng nâng. Hi!
o
Cỏ
20:13 20 thg 10 2012
Bây rờ huynh xẽ gọi Út... thật là nhẹ nhàng, thật là rịu ràng (y như là rịu cần Tây Nguyên nhớ
Một- Hai... Út ới...
08:01 18 thg 10 2012
kí ức miên man dâng tràn theo vũ điệu của lá nhỉ
o
Cỏ
20:14 18 thg 10 2012
Ăk ăk...
21:39 17 thg 10 2012
Thư tình viết mà k dám gửi ... chỉ đăng ở đây cho ai thích thì lấy, ai mê thì đọc... còn cái bộ lòng mình lãng đãng, đến nỗi "Những chiếc lá của cây tần bì? Những chiếc lá sồi? Những chiếc lá phong...? Hay là những chiếc lá gì... Anh cũng không biết nữa...rơi đầy vai anh..." Hic! Yêu quá hoá NGỚ rồi... Thương ôi! 1 bức thư tình của chàng Cỏ
o
Cỏ
19:03 18 thg 10 2012
"Thư tình viết mà k dám gửi..." Ai bảo với HOA THẠCH THẢO thế? Có dám gửi rồi chớ, nhưng mà bị... trả lại
Còn... "Yêu quá hoá NGỚ..."- Trật lất... Yêu đương gì chớ
o
Cá Gỗ
23:17 21 thg 10 2012
Thư tềnh viết rồi không gởi
Chập cheng đến vậy trời ơi hỡi trời
Tần bì với chả lá sồi
Nhặt về thì đốt sao ngồi đếm chi
21:22 17 thg 10 2012
Thơ tềnh không gửi viết mần chi
Lâng lâng ngất ngưởng cái nỗi gì
Ngó đi đảo lại trên răng sót
Nhìn ngược soi sang dưới củ mì
Lục bát 68 nhá
Thơ tềnh viết mãi mần chi
Lâng lâng ngất ngưởng còn gì mà kêu
Trên còn mấy cái răng vêu
Dưới còn một củ ỉu xều nhăn nheo
o
Nguyệt Vũ
22:59 17 thg 10 2012
o
Nồng nàn phố
12:38 18 thg 10 2012
o
Cỏ
19:51 18 thg 10 2012
@Cá Gỗ: Hớ Hớ...
Thất ngôn tứ tuyệt đơi:
Thư nì viết chỉ để làm vì
Để an ủi riêng cái củ mì
Bởi trên răng đủ chưa hề sứt
Mỗi dưới củ mì xỉu như gì...
Còn cái này là 68..., lục sờ chén bát... đơi:
Thư nì viết tự hồi xưa
Viết rồi cóc gửi dây dưa tới giờ
Viết hồi củ mì còn đơ (cứng ngay đơ)
Đến nay củ ỉu vẫn chờ (chưa gửi), Cá ui...
@ Nồng nàn phố: vẫn cứ sống nhăn răng ra đó chớ choài
Mai bữa dzìa Sì Gòn... rùi cũng sẽ sống típ nhớ choài, hè hè...
19:05 17 thg 10 2012
Huynh nhẹ nhàng quá làm Du im tiếng luôn
o
Cỏ
19:27 17 thg 10 2012
Răng bỏ cái chỗ đi về của Du ca rứa Ngân hè?
11:31 17 thg 10 2012
o
Cỏ
19:37 17 thg 10 2012
Anh còn trẻ hoe đó chớ bé Phố
Dưng mà..., chậc
11:15 17 thg 10 2012
"Người tuổi trẻ của em" mà không phải của em ơi, giá bớt đi một chút "Em yêu dấu" để thay vào một cái gì đó khác hơn thì có lẽ sẽ bớt xa cách hơn, bớt nặng nề hơn chăng? Hi hi... Là em ước thế.
o
Cỏ
19:44 17 thg 10 2012
Bớt như thế nào? Và thay bằng cái gì cơ?
Thảo Nguyên có được khỏe luôn không? Con gái có ngoan không?
09:55 17 thg 10 2012
Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
Chỉ còn phía em thôi...
o
Cỏ
19:48 17 thg 10 2012
F tự dưng làm anh nhớ tới câu thơ của Onga Becgon ở trong bài "Mùa lá rụng":
Dịu dàng quá... Dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly...
06:31 17 thg 10 2012
Lá gì, anh cũng không biết nữa...úi giời, cỏ mà không biết cái lá ấy thì có mà zời...lộn!
Cỏ
19:52 17 thg 10 2012
Không biết thật mà
16:13 15 thg 10 2012
"........Anh biết, nhưng làm sao anh có thể dám tự cho phép mình vượt băng ngang qua quãng đường chẳng có gì là trở ngại lớn lao cho lắm đối với anh đó, làm sao anh dám? ....."
Thế ra Cỏ huynh có bộ gan cũng non non thía nèo í nhở
Hiển thị tất cả trả lời 2
o
Cỏ
18:12 15 thg 10 2012
Thế này tức nà Út khuyên huynh đấy phỏng? Được roài
o
Cá Gỗ
00:13 17 thg 10 2012
Cỏ ơi DÁM đại đi, ÚT đã mở đường rồi mần chi mà phải chui vào ao muống, chui vô chỗ nào ấm ấm chớ
16:07 15 thg 10 2012
"Ngày còn trẻ làm sinh viên, Cỏ cũng đã từng ôm đàn guitar hát bài này hoài không biết chán... Mặc dù hồi đó trình tiếng Nga còn kém, phát âm chưa được chuẩn nhiều ca từ trong bài, hát nhiều bữa đến suýt vẹo cả mồm, ấy thế mà các bạn vẫn cứ ngồi im lặng để lắng nghe..."
Ra nà huynh mềnh hoe hát hay kìa!
o
Cỏ
18:01 15 thg 10 2012
Éc Éc... Hok phải... Hok phải... Út hiểu lầm huynh roài
10:58 15 thg 10 2012
Thư tình của anh Cỏ đấy à, loãng moạn thế này em nào chịu cho thấu Cỏ ui ...
Nhưng may quá ta ở xa tít mù mù nên hổng có seo, keke...
o
Cỏ
13:43 15 thg 10 2012
Hơ Hơ...
00:51 15 thg 10 2012
Không gởi, nhưng biết đâu..., người ấy đọc được..., Thụy mong thế...
o
Cỏ
20:28 15 thg 10 2012
Hóa ra là đã có một lúc nào... Cỏ từng lang thang qua chỗ Thụy... Bây giờ quay trở lại nhìn thấy cái theme Cỏ mới nhớ. Cái theme, âm nhạc, bản Khúc Thụy Du..., và những bài viết giản dị... nhẹ nhàng dịu dàng... những câu những chữ kiểu như thế này: "... chùm Osaka đã nở cho em... Và đêm qua cơn gió chuyển mùa đã không thôi xao xác bên hiên nhà lúc trời gần sáng..."
Welcome!! Thụy...
Thụy
00:56 15 thg 10 2012
Mà... bài hát tuyệt vời quá... Giọng ca có nước mắt và tiếng guitar đều đều như mưa rơi ...
o
Cỏ
14:12 15 thg 10 2012
Ừ, bài hát huyền thoại này dẫu có một số phận rất đặc biệt, nhưng cuối cùng cũng đã đi được vào lòng người... qua biết bao nhiêu thế hệ. Nó giản dị về giai điệu cũng như ca từ mà gọi về nhiều thật nhiều những thổn thức, Thụy nhỉ? Thế mới biết, trong nghệ thuật, sự giản dị quả là con đường ngắn và gần gũi nhất vẫn riêng dành cho những cuộc hành trình tìm đến với miền cảm xúc của những trái tim...
Ngày còn trẻ làm sinh viên, Cỏ cũng đã từng ôm đàn guitar hát bài này hoài không biết chán... Mặc dù hồi đó trình tiếng Nga còn kém, phát âm chưa được chuẩn nhiều ca từ trong bài, hát nhiều bữa đến suýt... vẹo cả mồm, ấy thế mà các bạn vẫn cứ ngồi... im lặng để lắng nghe (có lẽ chính bởi vì cái giai điệu cùng tinh thần... chẳng thể nào tuyệt vời hơn được nữa của bản nhạc bất hủ, có lẽ thế...) Bây giờ, trình tiếng Nga đã vững vàng hơn xưa, chuyện phát âm cho thật chuẩn đã chẳng còn là vấn đề gì khó nữa, mà lũ bạn bè cũ thì... đã tứ tán mỗi đứa mỗi phương, đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn, đứa mãi tận bên xứ Bắc Phi..., chồng con bận bịu..., chẳng còn có đứa nào ở gần bên để mà đòi hát cho nghe như trước nữa...
Chào Thụy ghé thăm nhà Cỏ!!
o
Thụy
19:51 15 thg 10 2012
Vậy hát đi, Thụy ... nghe dùm cho
18:03 14 thg 10 2012
Lại thêm 1 bức thư chưa gửi tuyệt vời, nhưng tớ ghét cái uỷ mị của người viết. Vĩ cầm có da diết đến đâu, tiếng guitar có trầm buồn đến mấy, giọng ca có vời vợi đến đâu thì cũng không được phép "mắt ầng ậc nuóc" Cỏ làm thế cánh chị em họ mủi lòng rồi họ ôm nghiến lấy mà an ủi, mà vỗ về thì tan tác Cỏ mất thôi
Hiển thị tất cả trả lời 5
o
Cỏ
20:12 14 thg 10 2012
Ớ bác Cá... Ủy mị đâu? Chưa có từng ủy mị bâu giờ đâu nhớ bác Cá nhớ... Viết là... "... hình như... ầng ậng nước"
o
Nồng nàn phố
20:36 14 thg 10 2012
Anh Alex mà hét thì có mờ mí ả mí em chạy theo ôm ghì lấy anh í chớ còn anh Cỏ ủy mị thì kệ ba khía nhà anh Cỏ chớ
Bác Cỏ về mần cho cháu bài Những bức thư tềnh đã bị gửi trả đêy
o
Cỏ
21:17 14 thg 10 2012
Ẹc Ẹc... Anh Alex chíp hôi đó hét như thế thì đã ăn thua gì? Công phu sao có thể khu đen (thâm hậu) bằng anh Cỏ được cơ chứ ? Hơ Hớ...
Còn chuyện... "Những bức thư tềnh đã bị gửi trả"... Hơ hớ...
o
HOA TULIP
16:22 15 thg 10 2012
Ke ke...hôm trước bác Cá mần cí hình mà Cỏ xỉa phát là "ủy mị" là "nhẽo nhẹt" ....hay seo đó, Lip hem có nhớ. Nhưng hình đó của bác chả có nhẽo bằng có người hóc nhè bác Cá nhể, còn NÍ sự nữa. Lêu lêu hóc nhè.....
o
Cỏ
17:54 15 thg 10 2012
Ơ... Út này
23:42 13 thg 10 2012
Cái điện thoại mạng 3G củ chuối tải lâu quá em kg vào hồi âm lại được nên em leo lên đây vậy. Chả faiem hiểu sai tinh thần bài hát đâu mà là bởi căn cứ vào những gì Cỏ anh chuyển tải thì em hiểu như vậy. Em đâu có đi tìm hiểu lịch sử của cái bài hát này đâu. Em chỉ cảm thụ lời của bài hát thôi.
Nhưng mà nếu tinh thần bài hát như Cỏ anh vừa bổ sung thêm thông tin thì cái anh chàng chủ thể trong bài hát chán quá. Và còn quá ngốc nữa, kg đáng hâm mộ cuộc tình vô vọng này. Có bao giờ tình yêu bi đánh mất mà tìm lại được đâu. Ngốc thật!
Hiển thị tất cả trả lời 2
o
Cỏ
20:27 14 thg 10 2012
"Có bao giờ tình yêu bi đánh mất mà tìm lại được đâu. Ngốc thật!"
Ừ nhỉ! Đúng là... ngốc thật í chứ nhỉ? Tình yêu chứ có phải... trẻ thất lạc đâu mà đi tìm, hơ hơ...
*Cỏ anh cũng bắt chước F leo lên đây trả lời cái chuyện F viết ở Com bên dưới...
"Em yêu dấu đầu em bằng cái đấu :)
Sao mà hình tượng xấu thế này nhở????
Em thích anh nói là Em thân yêu hơn..."
Em thân yêu đầu em như cái niêu...
o
Flyingdance
10:16 15 thg 10 2012
Oài... Vì người ta cứ bảo Tình yêu đi qua cái dạ dày. Vậy nên cái niêu nghe nó trực tiếp nhất anh Cỏ ợ
18:25 13 thg 10 2012
Chị nhớ lần đầu tiên dẫn chị đi chơi ở công viên Tự nhiên ở Lvov chàng ( tức OX) bây giờ hát cho chị nghe bài này đấy...
Nghe lại tự nhiên thấy nôn nao... Ba mươi năm rồi
Hiển thị tất cả trả lời 6
o
Cỏ
22:40 13 thg 10 2012
Cuộc đời hóa ra vẫn còn có được đến bao nhiêu là thứ... bất tử đấy chứ chị nhỉ? Chẳng hạn như là cái bài hát này... Hay chẳng hạn như là những câu chuyện tình yêu kia... Hây da...
Mà OX là gì thế chị? Là ONG XA có phải không? Vậy còn những lũ ONG GẦN thì có bao giờ... hát cho chị nghe thứ gì tương tự ở nơi công viên tự nhiên... đó hay không?
o
Nồng nàn phố
10:46 14 thg 10 2012
o
Cá Gỗ
18:04 14 thg 10 2012
Có thèng bơ ô bô sắc bác đây cháu Nồng ơi
o
Cỏ
19:59 14 thg 10 2012
Hố Hố...
o
Nồng nàn phố
20:34 14 thg 10 2012
Ôi cha mệ ơi... thèn bơ ô nô sắc bác mần cháu hết có cảm giác mún có bồ rầu. Vãi cả Cỏ
o
Nguyệt Vũ
21:41 15 thg 10 2012
Hi hi đã là ong nào thì cũng VO VE hết Cỏ ơ...
20:40 12 thg 10 2012
Lời văn của anh mềm mại quá, không phải ở lá thư này đâu mà ở các bài viết khác em cúng thấy rõ điều đó. Rất hay nhưng em thích sự gai góc, phong trần và mạnh mẽ hơn nữa. Anh quả thực là một loài cỏ dịu dàng :)
Hình như gió lại đã nổi. Nếu viết lại câu khác mà ý tứ không đổi anh làm được không?
Trả lời nhận xét này
o
Cỏ
23:24 13 thg 10 2012
Để anh thử nghĩ xem xem...
Mà F này, ở ngoài đời, anh gai góc hơn là mức bình thường đấy.
20:28 12 thg 10 2012
Em yêu dấu đầu em bằng cái đấu :)
Sao mà hình tượng xấu thế này nhở????
Em thích anh nói là Em thân yêu hơn, nghe mềm mại và tha thiết hơn.
Em thật thích lời bài hát mà anh chàng kia hát. Tình yêu chính là sự đuổi bắt, luân chuyển: từ cây tần bì sang cây phong, từ cây phong sang mùa thu, từ mùa thu tới cơn mưa rồi từ cơn mưa tới vầng trăng, từ vầng trăng lại qua đám mây... Nhưng cái đích ta muốn tìm là tình yêu dường như chỉ là một thứ hư vô mà cả đời ta tìm kiếm. Tình yêu chỉ là sự câm nín, là tiếng khóc là tan biến...
Đâu phải ai cũng tìm thấy đâu. Vậy cớ làm sao anh tìm thấy rồi mà không nắm lấy, còn chần chừ chi nữa chàng tần bi?
Hiển thị tất cả trả lời 5
o
Nguyệt Vũ
23:20 12 thg 10 2012
Em yêu dấu!
=====
Đơn giản là không thể yêu ....công khai
Cỏ mà, toàn yêu thầm nhớ vụng thôi....xong chùi mép
o
Flyingdance
14:05 13 thg 10 2012
Ha ha... Chị Nguyệt Vũ, em cám ơn chị nhé. Tại tim em cứ loạn cả lên khi được nghe lời thân thương kia cho nên chỉ biết đòi hỏi chàng Cỏ dịu dàng hơn mà không rõ ý đồ của chàng.
Công nhận với chị thêm nữa là Cỏ anh toàn yêu thầm nhớ vụng.
Không sao Cỏ anh nhỉ, con tim yếu đuối mù loà mà :))
o
Cỏ
23:16 13 thg 10 2012
@Nguyệt Vũ: Cỏ mà, toàn yêu thầm nhớ vụng thôi....xong chùi mép - Chả chùi bao giờ
@Flyingdance:"Công nhận với chị thêm nữa là Cỏ anh toàn yêu thầm nhớ vụng." - Trời đất ơi!
Mà F hiểu chưa được đúng cái tinh thần của bài hát đấy. Tinh thần là anh chàng trong bài hát trước vốn đã có trong vòng tay mình một tình yêu đích thực, sau đánh mất nó đi... để rồi cả đời phải nuối tiếc đi tìm kiếm khắp nơi trong vô vọng và tuyệt vọng... Và, cái người con gái anh ta đã từng, vẫn... và có lẽ là sẽ còn yêu thương mãi mãi đó đã trở thành... vợ của người bạn thân thiết nhất và tin cậy nhất của chính anh ta... Cuộc kiếm tìm, vì thế, cũng có lẽ sẽ còn là một công cuộc kiếm tìm của... Vĩnh Cữu.
o
Cá Gỗ
18:07 14 thg 10 2012
He he NV sai rồi. Cỏ chả chùi bao giờ cả, chỉ có người ta chùi thôi Cỏ hỉ
o
Cỏ
20:18 14 thg 10 2012
Hình như... người ta cũng cứ ngang nhiên y như thể là mấy anh Cá- Cua, chẳng có thèm chùi chi mô hết, hỉ? Bác Cá hỉ... Hỉ Hỉ...