Đôi dòng với Lãnh Diện và... "Chiêm bao đất trích"
...
ân tình có xiết kịp tay không?
...
có hôm rực cháy đồng cô quạnh
gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi
...
đôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi
...
sống lại những chuỗi ngày son sắt
một thời tôi đã trót tan mơ.
...
Sông cạn đá mòn.
Thì thôi đi.
Nhớ nhau, còn nghĩ đến nhau, cố nhân xin hãy cứ “vịn” giữ lấy một câu thơ này. Dẫu chẳng dễ dàng gì. Dẫu chẳng để làm gì. Chỉ là... biết bao nhiêu nhớ thương,... biết bao nhiêu âu yếm,... không thể nói hết được bằng lời,... sẽ cậy nhờ câu thơ nói hộ... “cố quận tương phùng một câu thơ”
Ừ nhỉ, mọi thứ vẫn cứ là như thế, vẫn cứ như chưa hề trôi qua thời gian,...
kể cả tình yêu không trọn vẹn buổi nào...
Vẫn cứ là cố quận thuở chờ nhau...
Cho dẫu cây đời trăm năm không kết trái
Ai cấm được vô hình nụ hạnh phúc đơm hoa."
...
Trước
hết
muốn nói ngay cái điều tôi chẳng phải... nhà phê bình (và của đáng tội,
tôi
vốn ghét cái thứ văn chương gọi là phê bình... của mấy ông- mấy nhà phê
bình
kinh viện và củ chuối… chuyên vơ- cào mấy câu mấy từ mấy thuật ngữ mòn
vẹt và... sáo ở
trong những trang sách ra lắp ghép chắp đầu nối đuôi... vào với những mớ
lý luận
cũng sặc mùi sách vở và giáo điều- rỗng toét y như thế, và tào lao...
đại loại kiểu như: bình thơ bắt buộc là phải bài bản, bắt buộc và trước
hết là phải phân loại
ra cho được nó là cái thứ thơ gì: “thơ thiền, thơ tình yêu, thơ chính
luận, thơ chiến đấu, thơ
tức cảnh..., tách bạch và giản đơn như 1+1= 2...” Huhu... Tôi vốn trước
cũng từng
có học qua môn toán như là tất cả quý vị vậy, kể cả môn toán cao cấp ở
đại học,
mà sao ngu si đến độ chẳng thể nào hiểu nổi cái công thức vỡ lòng kia,
với thơ,
nó có mối liên hệ gì? Và, tỷ dụ... nếu như có người chợt cảm thấy có xúc
cảm
trước cảnh sắc thiên nhiên rồi đâm nhớ quàng nhớ xiên sang cả người yêu
dấu của
mình đang ở xa, rồi làm... thơ, thì thơ ấy phải nên xếp vào loại gì? Xếp
theo
công thức nào? Để mà còn bình, để mà còn luận? Huhu...), và nói chung,
tôi chẳng
phải là... nhà gì cả. Tôi là người đọc thơ bình thường, đọc vì yêu thơ,
vì tâm
đắc với thứ khái niệm mà cái não bộ đần độn của tôi lao động cật lực và
hì hục suốt cả ngày,
suốt cả đêm mãi mới có thể lờ mờ phân ra được nhõn có... mỗi hai loại:
đó là...
thơ, và không phải... thơ (kể cả những thứ tương tự, na ná... giống thơ
thì
cũng thế mà thôi), chỉ có thế thôi (đơn giản như 2+2= 4 vậy). Lãnh Diện-
lại là
người đồng hương đồng khói với tôi, cho nên, lẽ tự nhiên, cái sự tìm đọc
thơ
anh của tôi có phần thường xuyên hơn mức bình thường một chút. Tôi đọc,
rõ là
chưa thể hết tất cả những gì anh viết, thấy có nhiều bài hay (thì cũng
chỉ là
theo cảm nhận chủ quan của cá nhân tôi thôi), thấy có nhiều bài... dở,
nhiều
bài chỉ dừng lại ở mức... gây cảm tình; thỉnh thoảng bắt gặp được nhiều
những câu thơ ngẫu hứng xuất
thần, đẹp một cách hoàn hảo... "Tình xa một thoáng về gần/ Đưa tay nắm
lại chợt ngân tiếng... Trầm!", nhưng đồng thời cũng đôi lúc đôi khi...
"vấp" phải những
câu hoàn toàn xoàng xĩnh... Và, vì đã "trót lỡ" coi nhau là bè, là
bạn...
cho nên tôi cũng lắm lần "hoành đao, duỗi kiếm" mà chém, mà đâm anh
không thương tiếc... với một tinh thần, và trong một thái độ thậm cùng
trọng thị, thậm cùng vô tư-
trong sáng... Anh không giận, tôi biết là như thế... Người quân tử không
bao giờ
giận kẻ đã xử sự đàng hoàng, ngay thẳng... với mình. Tôi vui vì điều đó,
cho nên
hôm nay, bắt gặp cái "Chiêm bao đất trích" này, tôi cũng đã phấn
khích biết là bao nhiêu khi nghĩ rằng mình lại có thể được vung "đao"
băm dọc, xẻ ngang tùy thích để giết cho nhanh bớt đi quãng thời gian
buồn tẻ của
buổi sáng chủ nhật này. Tôi đã lầm lẫn một cách tội nghiệp. "Chiêm bao
đất
trích" chẳng có "sơ hở" nào khả dĩ để cho tôi có thể "múa
may vung vít". Tôi bị cuốn vào từ ngay những câu đầu tiên (Đó là tôi còn
chưa nói đến cái tựa đề khí mơ hồ nhưng lại tràn... mê hoặc này!)
Một
ngày tôi thấy tình xa lắm
đất
trích chiêm bao giết mộng đầu
cố
quận mắt nào buồn ngơ ngácân tình có xiết kịp tay không?
...
"Chiêm
bao đất trích" có cái phong vị gì đó quen thuộc vô cùng của thơ Miền Nam
những năm 70 thế kỷ trước, có cái phong vị gì đó quen thuộc vô cùng của... cổ
thi Đường, thì nhé:
qua
rồi cái thời bừng son sắt*
ái
tình như ánh lửa ma trơicó hôm rực cháy đồng cô quạnh
gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi
...
Xin
quý vị hãy cứ đọc lại thật chậm rãi một lần mấy cái thứ chữ, mấy cái ký tự...
"gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi", sẽ thấy rằng tôi đã không hề ngoa
ngôn, đã không hề... ngụy ngữ.
Thế
nhưng, cái điều chính yếu khiến tôi phải ngồi gõ lách cách những dòng này nó lại
nằm ở chỗ khác, ở khổ thơ khác:
tôi
ở xứ này heo hút gió
cố
vịn tình em quên tháng ngàyđôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi
...
nói
một cách cho thật chính xác là nằm ở một chữ, một ký tự khác... Chữ "vịn",
ở trong câu... "cố vịn tình em quên tháng ngày". Tôi dừng lại trầm
ngâm bên cái ký tự phát ra chỉ mỗi một thanh âm "ngắn ngủi" ấy. Thật
lâu. Và, tôi nhớ tới câu thơ của tác giả "Tuổi thơ dữ dội", người của
một thời "Nhân Văn Giai Phẩm", của Phùng Quán: "Có những lúc ngã
lòng/ Tôi vịn câu thơ và đứng dậy" - Tình cảnh khác. Tâm thế khác. Đối tượng
của thi ca tất nhiên là cũng khác. Nhưng cái tài hoa trong cách dụng từ rõ ràng
là đã có một sự trùng hợp đầy may mắn (cho người đọc). Chỉ mỗi cái chữ "vịn"
đó thôi, mà hồn cốt của cả bài thơ hình như nằm trọn trong đó. Phùng Quán xưa
"vịn" câu thơ để đứng dậy- chống chọi với bao nghiêng ngã của số phận,
của bể dâu thời cuộc. Người viết nay viết... "cố vịn tình em quên tháng
ngày" - quên..., chẳng qua cũng chỉ- là- để... đứng dậy đối mặt với không
biết bao nhiêu là những buồn-vui của đời sống, với không biết bao nhiêu là mưa-
nắng... Chỉ vỏn vẹn có mỗi chữ "vịn" đó thôi mà nó đã là... Thơ đấy!
Và không phải chỉ có mỗi... Thơ, nó còn là... "nỗi lòng canh cánh", nỗi
lòng trung thực với mình, với người... Chỉ có mỗi cái chữ "vịn" đó
không thôi... mà đã nói lên được với chúng ta bao điều về cái thứ đáng- quý-
giá nhất ở đời sống trần thế... Có những ai đó đã cứ nói hủy nói
hoài về sứ mệnh cứu rỗi của Tình yêu... Chẳng biết được... Chẳng biết nó như thế
nào... Thì đây, cái gã trẻ trai giang hồ phiêu bạt rốt cuộc cuối cùng rồi cũng
đã chỉ ra cho chúng ta thấy đấy... "cố vịn tình em quên tháng
ngày"... À ờ... Ra thế... Dù có là dang dở... Dù có là gì đi chăng nữa...
Thì... Tình yêu nguyên thủy và chân chính như nó vốn có, đối với mỗi phận người,
mãi mãi vẫn cứ là... cứu cánh, mãi mãi vẫn cứ là một niềm an ủi. Và nữa, Tình
yêu muôn kiếp là đẹp đẽ và lãng mạn, như trăng, như gió... vậy, như trời xanh,
như mây trắng..., như mái tóc ai bay bồng bềnh..., như sợi khói mỏng nhẹ buồn
tan loãng vào những buổi chiều hôm..., như mùa hạ mùa thu..., như non như nước...
Tự nhiên như thế. Và, cũng nghìn năm như thế, tình yêu đâu phải lúc nào cũng chỉ
có toàn là những giây phút hoan ca, tình yêu có thể cũng còn là những vết
thương một đời không kín miệng, là nỗi đau thăm thẳm hằng ngày... "Cố vịn
tình em quên tháng ngày" - thật là bền bĩ lắm, và kiên cường lắm, mà cũng
thật là... tội nghiệp đến nao lòng.
Nhưng mà
thôi, chẳng vấn đề gì. Chứ nếu mà không như thế, chúng ta sao có thể bất chợt,
vào một khoảnh khắc nào đó giữa bận rộn đời sống, còn bàng hoàng bắt gặp được...
những câu chữ xuất thần đẹp đến ngẩn ngơ lòng, mà người nghệ sĩ giản dị đã
trong một tinh thần vô tư đến tận cùng, dâng tặng...
để
mai tôi ghé về nơi ấy
cố
quận tương phùng một câu thơsống lại những chuỗi ngày son sắt
một thời tôi đã trót tan mơ.
...
Ừ
nhỉ, mọi thứ vẫn cứ là như thế, vẫn cứ như chưa hề trôi qua thời gian,...
mặc dù rằng hoàn cảnh sống của mỗi chúng ta bây giờ đã đổi khác.
mặc dù rằng hoàn cảnh sống của mỗi chúng ta bây giờ đã đổi khác.
Sông cạn đá mòn.
Thì thôi đi.
Nhớ nhau, còn nghĩ đến nhau, cố nhân xin hãy cứ “vịn” giữ lấy một câu thơ này. Dẫu chẳng dễ dàng gì. Dẫu chẳng để làm gì. Chỉ là... biết bao nhiêu nhớ thương,... biết bao nhiêu âu yếm,... không thể nói hết được bằng lời,... sẽ cậy nhờ câu thơ nói hộ... “cố quận tương phùng một câu thơ”
Ừ nhỉ, mọi thứ vẫn cứ là như thế, vẫn cứ như chưa hề trôi qua thời gian,...
kể cả tình yêu không trọn vẹn buổi nào...
Vẫn cứ là cố quận thuở chờ nhau...
Bỗng lại bất chợt thấy nhớ tới mấy câu thơ Nguyễn Ngọc Hưng đọc hồi năm trước, cũng vào dịp
những ngày tháng ba mùa xuân hững hờ về nơi đất khách:
"Tôi
lại về với Miền Trung nắng gió
Học
cây xương rồng... bám đất trổ hoaCho dẫu cây đời trăm năm không kết trái
Ai cấm được vô hình nụ hạnh phúc đơm hoa."
Ừ,
thì vẫn cứ vậy thôi mà, Lãnh nhỉ? Vẫn cứ vậy...
"Phượng
vẫn đỏ như từ khi có phượng
Gió
vẫn mềm tựa thuở gió sơ sinh."
(Nguyễn Ngọc Hưng)
-----------
Gõ
vội... Nước Nga... Chủ nhật ngày 17/3/2013
Cỏ-
******
Chiêm bao
đất trích
Một ngày tôi thấy tình xa lắm
đất trích chiêm bao giết mộng đầu
cố quận mắt nào buồn ngơ ngác
ân tình có xiết kịp tay không?
tôi ở xứ này heo hút gió
cố vịn tình em quên tháng ngày
đôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi
qua rồi cái thời bừng son sắt*
ái tình như ánh lửa ma trơi
có hôm rực cháy đồng cô quạnh
gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi
chắc xa nhau quá nên em ngại,
hay bởi già nua sợ hững hờ?
sương trắng tan dần trên lá cỏ,
nên tình từ đó cũng phai phôi?
ai đem xuân sắc đi rao bán?
hãy giữ lại tôi chút tháng ngày
mấy vạn, mấy trăm lần dâu bể
hãy đổi giùm tôi vài phút thôi!
để mai tôi ghé về nơi ấy
cố quận tương phùng một câu thơ
sống lại những chuỗi ngày son sắt
một thời tôi đã trót tan mơ.
09/2012- Lãnh Diện
đất trích chiêm bao giết mộng đầu
cố quận mắt nào buồn ngơ ngác
ân tình có xiết kịp tay không?
tôi ở xứ này heo hút gió
cố vịn tình em quên tháng ngày
đôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi
qua rồi cái thời bừng son sắt*
ái tình như ánh lửa ma trơi
có hôm rực cháy đồng cô quạnh
gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi
chắc xa nhau quá nên em ngại,
hay bởi già nua sợ hững hờ?
sương trắng tan dần trên lá cỏ,
nên tình từ đó cũng phai phôi?
ai đem xuân sắc đi rao bán?
hãy giữ lại tôi chút tháng ngày
mấy vạn, mấy trăm lần dâu bể
hãy đổi giùm tôi vài phút thôi!
để mai tôi ghé về nơi ấy
cố quận tương phùng một câu thơ
sống lại những chuỗi ngày son sắt
một thời tôi đã trót tan mơ.
09/2012- Lãnh Diện
*Ý thơ PXL: Đã qua rồi cái thời bừng ánh lửa
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình Luận:
Lc lại gặp
anh Cỏ ở câu thơ ni rùi. Tứ thơ và những gì cảm được. Thật lắng!
"Tự
nhiên như thế. Và, cũng nghìn năm như thế, tình yêu đâu phải lúc nào cũng chỉ
có toàn là những giây phút hoan ca, tình yêu có thể cũng còn là những vết
thương một đời không kín miệng, là nỗi đau thăm thẳm hằng ngày... "Cố vịn
tình em quên tháng ngày" - thật là bền bĩ lắm, và kiên cường lắm, mà cũng
thật là... tội nghiệp đến nao lòng.
Mà thôi, chẳng vấn đề gì. Chứ nếu mà không như thế, chúng ta sao có thể bất chợt, vào một khoảnh khắc nào đó giữa bận rộn đời sống, còn bàng hoàng bắt gặp được... những câu chữ xuất thần đẹp đến ngẩn ngơ lòng, mà người nghệ sĩ giản dị đã trong một tinh thần vô tư đến tận cùng, dâng tặng..."
Tuyệt!
Mà thôi, chẳng vấn đề gì. Chứ nếu mà không như thế, chúng ta sao có thể bất chợt, vào một khoảnh khắc nào đó giữa bận rộn đời sống, còn bàng hoàng bắt gặp được... những câu chữ xuất thần đẹp đến ngẩn ngơ lòng, mà người nghệ sĩ giản dị đã trong một tinh thần vô tư đến tận cùng, dâng tặng..."
Tuyệt!
TKS! Cỏ
nhiều hỉ
Lãnh đoán chắc Cỏ có một chút xí chi đó đồng cảm mí cái mối tình kiểu ly hương ni nên đã ưu ái hem chém Lãnh
. Nhưng không sao,
Lãnh thích những câu nói thật lòng (cho dù là khó nghe) hơn là những khen chê
sáo rỗng thông thường. Lãnh biết Cỏ ko phải là người như vậy, lúc nào cũng quan
tâm và sẻ chia thật lòng với bạn bè mà Cỏ quý mến
(cho dù là lời góp
ý có thể đúng, có thể chưa hẳn đã hoàn toàn chính xác).
Công bằng mà nói Cỏ nhìn nhận bài thơ ni khá nghiêm túc (nói như thế không có nghĩa là nó hoàn toàn chính xác, mà có chính xác hay không chính xác thì cũng chẳng có quan trọng chi mô. Nhưng chí ít cũng đã có ít nhiều tâm tư trong bài viết này đúng không?). Lãnh cảm nhận tấm chân tình kia và đón nhận >
<. Đồng thời coi
như sự hoan thưởng riêng cho mình
(cho dù hoan thưởng
theo kiểu mẹ hát con vỗ tay... heeehehehe cũng được chứ hổng có sao).
Lãnh biết mình đứng ở chỗ mô nên không vì lời khen chê của bạn bè mà có thái độ hay cách suy nghĩ khác. (Điều này là Lãnh phải nói để những ai chưa biết mô tê gì họ Lãnh đừng có tưởng bở thôi chứ ko phân bua chi hết).
Sẽ rất sao rỗng khi Lãnh nói câu này với Cỏ kiểu như..."Tri kỷ? Ừ thì mấy người hiểu ta như Cỏ "... Chắc Cỏ chẳng bao giờ thích thú và đôi lúc thấy cũng hổng cần thiết phải là như vậy.
Tứ hải giai huynh đệ. Ừ cứ đến vui chơi để mà sảng khoái, cứ thỏa thích và đôi lúc "chém gió" với nhau vài câu bậy cũng vui vẻ là sướng cái bụng lắm rồi.
Cảm ơn và cảm ơn là từ cuối cùng Lãnh dành cho Cỏ.
>
< ôm hun thắm
thiết người đồng chí, đồng hương, đồng khói, đồng dao và đồng thớt

Lãnh đoán chắc Cỏ có một chút xí chi đó đồng cảm mí cái mối tình kiểu ly hương ni nên đã ưu ái hem chém Lãnh
Công bằng mà nói Cỏ nhìn nhận bài thơ ni khá nghiêm túc (nói như thế không có nghĩa là nó hoàn toàn chính xác, mà có chính xác hay không chính xác thì cũng chẳng có quan trọng chi mô. Nhưng chí ít cũng đã có ít nhiều tâm tư trong bài viết này đúng không?). Lãnh cảm nhận tấm chân tình kia và đón nhận >
Lãnh biết mình đứng ở chỗ mô nên không vì lời khen chê của bạn bè mà có thái độ hay cách suy nghĩ khác. (Điều này là Lãnh phải nói để những ai chưa biết mô tê gì họ Lãnh đừng có tưởng bở thôi chứ ko phân bua chi hết).
Sẽ rất sao rỗng khi Lãnh nói câu này với Cỏ kiểu như..."Tri kỷ? Ừ thì mấy người hiểu ta như Cỏ "... Chắc Cỏ chẳng bao giờ thích thú và đôi lúc thấy cũng hổng cần thiết phải là như vậy.
Tứ hải giai huynh đệ. Ừ cứ đến vui chơi để mà sảng khoái, cứ thỏa thích và đôi lúc "chém gió" với nhau vài câu bậy cũng vui vẻ là sướng cái bụng lắm rồi.
Cảm ơn và cảm ơn là từ cuối cùng Lãnh dành cho Cỏ.
>
Chúc an vui nhé người anh em!

P/s: (Thú thật nói theo kiểu ĐTH là chưa có bài viết mô sướng cái bụng như bài viết ni... hehhee)
P/s: (Thú thật nói theo kiểu ĐTH là chưa có bài viết mô sướng cái bụng như bài viết ni... hehhee)
Cỏ chân
tình, Lãnh chân phương. Like
cái còm men với cái reply này!
"Cảm ơn và cảm ơn là từ cuối cùng Lãnh dành cho Cỏ" - sau vẫn còn một đống um hun thắm thiết vứi lại cả p/s nữa.
"Cảm ơn và cảm ơn là từ cuối cùng Lãnh dành cho Cỏ" - sau vẫn còn một đống um hun thắm thiết vứi lại cả p/s nữa.
Ít có thời gian. Tranh thủ gio nghỉ trưa ghé thăm, nếu CỎ non mềm, PS canh chừng có Bê Non Ngé ọ nào gặm.....
....Chịt cổ mần xịt bóp Thấu....Ta cùng xơi món TÁI !
chuẩn bị rịu Vodka nhé ! ka..kaaa..
Mà em biết câu trả lời cho câu hỏi này của anh Cỏ đấy "Và, tỷ dụ... nếu như có người chợt cảm thấy có xúc cảm trước cảnh sắc thiên nhiên rồi đâm nhớ quàng nhớ xiên sang cả người yêu dấu của mình đang ở xa, rồi làm... thơ, thì thơ ấy phải nên xếp vào loại gì? ", là thơ...Tự do đấy anh Cỏ ạ. Hehe, thế là chả lọt đi đâu đc. Người ta đặt tên cho các loại thơ chắc chẳng qua cũng chỉ để mà...gọi, để cho thấy cái sự khác biệt giữa kiểu này kiểu nọ, giống như..đặt tên người ý mà.Hì. Em thì em chả biết gì, khi đọc thơ em chỉ cảm nhận xem ng viết muốn gửi gắm vào đó điều gì và cảm nhận theo cách của riêng mình vậy thôi. Thậm chí khí đọc những nhà phê-bình- văn- học em cũng chỉ ....nghĩ nông đc đến mức: À, phải có cảm xúc lắm người ta mới viết đc như thế. Dù người ta có viết theo một công thức nào đó nhưng ko có cảm xúc thì...bố đánh cũng chẳng nặn ra đc. Với em, đọc thơ và đọc cảm xúc, chấm hết. Hì. Hôm nay em...ngứa miệng, những dòng này là bột phát, mà bột phát có thể đúng hoặc sai, anh Cỏ nhỉ? vì thế...kệ anh Cỏ.
Khổ thơ:
"tôi ở xứ này heo hút gió
cố vịn tình em quên tháng ngày
đôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi"
nghe đau đáu anh hè, đọc lên nghe cứ xốn xang, nhưng cái khổ làm em thấy đau đáu hơn là khổ ni nè anh Hai:
"ai đem xuân sắc đi rao bán?
hãy giữ lại tôi chút tháng ngày
mấy vạn, mấy trăm lần dâu bể
hãy đổi giùm tôi vài phút thôi!"
Em không dám nói, không dám bình, vì biết ngôn từ không đủ để tải cái cảm xúc mà bài thơ gây ra cho em.
Nói thêm. Anh làm em nhớ cái ông lều thơ mà bữa hôm em và Duyên đi dự đêm thơ ý. Ổng viết thế này:
Tôi về tôi vịn câu thơ
Bỗng nhiên ngơ ngác đứng chờ đợi em"
Em với D cứ cười mãi. Thế đấy. Ai cũng vịn mà vịn sao cho ra vịn anh hả? Em cũng tự hào vì có cậu nhỏ mần thơ hay, người cùng quê như anh nè.
Em sẽ đọc lại thật chậm.. tối nay
Lão già dịch Cá Gỗ ở mô rồi mà hổng thấy, hay theo mụ nào mặc váy màu xanh rồi quá. Hổng còn xí xọn nữa rồi he he...:))