Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Hồi ức lá sồi

Category: Tổng hợp, Tag:
09/20/2011 01:51 pm

Hôm rồi gặp nhau trên Gia-Hu mình có hé cho bạn xem bài Hồi ức lá sồi này, trong có những câu như sau đây: "Anh lật lại cuốn sổ ngày xưa/ Tìm chiếc lá sồi năm ấy/ Chiếc lá sồi khô/ Giờ tàn úa/ Thế mà anh cứ ngỡ/ Màu lá sẽ không phai..." Bạn xem xong, cười he he... he he... rất nhắng, rồi phán: gã toàn viết nhăng viết cuội, viết tào lao chi khương, viết không có đầu có đuôi, không có logic chi hết, cái quả em lá này trước tiên là em í phải tàn úa trước đi cái đã, rồi sau đấy thời em í mới khô cong đi, rồi sau đấy nữa thời là... em í sẽ mục nát bấy ra như cám chứ! Hihi... Đầu óc gã để đâu mà tư duy cứ lộn tùng phèo lên như vậy, hả? Hu hu... Thơ mà cũng phải đầu đuôi, logic nữa ư? Thế thì..., thế thì thà chết quách ngay đi có phải khỏe hơn không? Đó là nghĩ trong bụng thế, chứ thâm tâm đã thấy rằng bạn đúng, về nhà lục tìm cuốn sổ, lật trang giữa ra mới sực nhớ là mình đã quẳng béng chiếc lá ấy đi từ lúc nào? (mà cũng do người khác người ta ép sẵn rồi đưa cho, chứ mình có rỗi hơi đâu...) Thay vào chỗ đó là bài thơ Không Đề của R.Tagor bạn chép tặng trên trang giấy cũ từ lâu rồi cũng đã ngả màu vàng vàng của năm, của tháng... Mình thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm ngắm, để rồi cứ cảm thấy nhớ nhớ một điều gì đó đã từng là điều thật là gần gũi, đã từng là điều thật là thân thiện, để rồi, lần nào cũng giống y như lần nào, cứ cảm thấy hình như có một ngọn lửa vẫn âm ủ cháy mãi đâu trong đó, chẳng bao giờ tàn... Chúng mình đã đi qua thời tuổi trẻ mơ mộng bằng cả những câu thơ bất tử với thời gian này nữa đấy, có phải vậy không? Mà có tồn tại một thứ quy luật của trật tự logic học nào cho chúng hay không?
 




                         
                     
                  











                           Không Đề
                                                  R.Tagor(Ấn Độ)-

                                       I

Ai đến đó thì thầm: "Em yêu, ngước mắt lên nào!"
Tôi cáu gắt nói "Đi đi!" Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích.
Ai đó đứng trước mặt tôi và nâng đôi bàn tay tôi
Tôi nói "Buông tôi ra!" Nhưng ai đó vẫn không đi.
Ai đó ghé mắt bên tai tôi. Tôi lườm ai đó và nói: "Rõ xấu hổ!" Nhưng ai đó vẫn không động đậy.
Ai đó kề môi tận má tôi. Tôi run run nói: "Suồng sã quá!" Nhưng ai đó vẫn không chút ngượng ngùng.
Ai đó cài một bông hoa vào mái tóc tôi
Tôi nói: "Hoa cũng bằng thừa!" Nhưng ai đó vẫn đứng im.
Ai đó lấy vòng hoa ở cổ tôi rồi bỏ đi. Tôi khóc, lòng hỏi lòng: "Ai đó sao không trở lại?"

                                       II

Đôi mắt băn khoăn của em buồn.
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh.
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em
Anh không giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

Nếu đời anh chỉ là viên ngọc
        anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
        và xâu thành một chuỗi
        quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
        tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng
        anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó
Em là Nữ Hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu.
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

                                       III

"Hãy đặt lòng tin vào tình yêu dẫu cho tình yêu mang lại khổ đau. Chẳng nên khép kín lòng mình như thế."
     "Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu."
"Em ơi, trái tim ta có cũng chỉ để đem cho người đời với giọt lệ, với bài ca."
     "Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu."
"Nguồn vui mong manh như giọt sương mai vừa mới nở cười đã vội vàng chết yểu. Nhưng u buồn thường dai dẳng khó tan. Hãy để tình yêu khổ đau trong mắt em bừng tỉnh."
     "Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu."
"Hoa sen nở khi thấy ánh mặt trời rồi mất hết nhụy tinh và chẳng bao giờ giữ nguyên hình nụ búp trong sương lạnh vĩnh cửu mùa đông."
     "Không đâu anh, lời anh tối nghĩa em không hiểu."

                                        IV

Anh yêu mến! Nói cho em hay, kể cho em biết- bằng lời, những điều anh đang hát.
       Đêm thâm u, sao lẩn trong mây, gió đang nỉ non qua kẻ lá.
       Em sẽ buông lỏng vành tóc. Tấm áo choàng mầu xanh sẽ trùm lấy tấm thân em như màn đêm mênh mông.
       Em sẽ ghì chặt đầu anh vào lòng, rồi cứ thế thủ thỉ cùng anh trong tĩnh mịch dịu trầm.
       Em sẽ nhắm mắt, lắng nghe, và không nhìn khuôn mặt.
Khi anh dứt lời, chúng mình sẽ ngồi bất động lặng im.
Chỉ có lùm cây rì rào trong bóng đêm. Màn tối sẽ nhạt mầu, rồi ngày sẽ rạng. Chúng mình sẽ nhìn vào mắt nhau, rồi mỗi người đi một phương. Anh yêu mến! Nói cho em hay, kể cho em rõ, bằng lời- những điều anh đang hát.

                                         V

Em là mây chiều lững lờ trôi trên bầu trời mộng ước của tôi. Đem tình yêu thèm khát, tôi hằng vẽ, hằng tạo ra em.
Em là của riêng, của riêng tôi, đang ngự trị đỉnh mộng đẹp vô bờ tôi ấp ủ.
Chân em hồng đỏ khi ánh sáng của ước muốn từ tim tôi lan tới, em thu thập bài ca hoàng hôn tôi sáng tác!
Môi em đăng đắng thơm ngon như hương rượu tôi uống đậm nồng đau khổ. Em là của riêng, của riêng tôi, đang ngự trị trong giấc mộng cô đơn tôi hằng ấp ủ!
Bằng bóng tối cuồng si, tôi đã làm mắt em âm u, em lẩn quất trong chiều sâu ánh mắt tôi nhìn!
Em thương mến, tôi đã nắm, gói chặt em trong lưới nhạc tôi giăng. Em là của riêng, của riêng tôi, đang ngự trị trên đỉnh mộng hiền triền miên tôi hằng ấp ủ.

                                         VI

Tim tôi, cánh chim vùng hoang dại, đã thấy trong mắt em cả một phương trời. Mắt ấy là nôi ngủ của bình minh, mắt ấy là vương quốc các vì sao đêm.
       Lời tôi ca biến trong chiều sâu mắt em. Xin cho tôi bay vút bay vút lên cao trong phương trời ấy, trong mênh mông cô quạnh của phương trời ấy.
       Xin cho tôi xé tan những màn đêm rủ che và tung rộng đôi cánh trong ánh triều dương thuộc phương trời trong mắt em.

                                         VII

Anh ơi, em yêu anh. Xin anh tha thứ cho tình em. Như chim lạc lối, em sa vào lưới. Khi tim rung động, màn che tuột rơi, lòng em phơi trần.
       Anh yêu, xin đem xót thương bao phủ trái tim trần trụi ấy và tha thứ cho tình em.
Nếu không thể yêu thương, xin tha thứ nỗi khổ đau em đang chịu đựng. Đừng đứng từ xa nhìn em bực bội. Em sẽ lần vào xó góc, ngồi trong bóng tối, nâng hai tay che kín nỗi trơ trẽn bẽ bàng.
       Đừng nhìn em nữa, anh yêu, hãy tha thứ khổ đau em đang chịu đựng. Nếu yêu em, xin tha thứ nguồn vui em đang sống.
Khi sóng nguồn hạnh phúc cuốn lòng em trôi xa, đừng cười em buông thả đầy hiểm nguy.
Khi ngự trị trên ngai vàng, em sẽ thống trị anh bằng tình yêu đầy quyền uy áp chế. Lúc đã như một nữ thần, em sẽ ban cho anh thật nhiều ân huệ, những ân huệ riêng tư.
       Anh yêu, hãy chịu đựng niềm kiêu hãnh và tha thứ nguồn vui em đang sống.

                                         VIII

Chàng thầm thì: "Em yêu, ngước mắt nhìn anh!" Tôi nghiêm khắc nhìn chàng và nói "Anh hãy đi đi!" Nhưng chàng bất động.
       Chàng đứng trước mặt cầm hai tay tôi. Tôi nói: "Đừng gần em nữa!" Song chàng không đi.
       Chàng úp mặt bên tai tôi. Nhìn chàng tôi nói: "Sao anh lại thế!" Nhưng chàng lặng thinh.
       Môi chàng chạm vào má tôi. Rùng mình, tôi bảo: "Táo tợn quá chừng!" Nhưng chàng chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng.
       Chàng cài bông hoa lên tóc tôi. Tôi nói: "Vô ích lắm!"
Dẫu vậy chàng cứ đứng thừ người không nhúc nhích. Chàng gỡ vòng hoa ở cổ tôi rồi mang đi. Mắt đẫm lệ, tôi tự hỏi lòng: "Sao chàng không lại?"

 

Người dịch:
I- Cao Huy Đỉnh
II- Đào Xuân Quý
III-VIII- Đỗ Khánh Hoan


--------------------------------------------

NHU MÌ at 09/20/2011 11:02 pm comment

Xúc động quá không có nhe răng ra cười được nữa gã ạ. Rảnh rồi ta sẽ kể cho gã nghe cái buổi tối bận rộn lắm chuyện này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét