Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Qua Hải Vân...


Qua Hải Vân...(Bút ký-Trần Đình Bảo)


Đăng ngày: 12:02 27-08-2011 Thư mục: Văn

Mai qua Hải Vân ải
Ngắm mây bay đỉnh đầu
Hỏi trời cao đất thẳm
Em bây giờ ở đâu?-T. Đ. B
     Tôi sinh ra ở phố biển Quy Nhơn, nhưng gốc gác thì lại từ “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm...” Tổ tiên nhiều đời đâu từ ngoài Thanh-Nghệ Bắc Hà theo quân bản bộ của chúa Nguyễn Hoàng vào mở cõi ở nơi đất Hóa Châu xưa. Tuổi thơ cũng đã rày đây mai đó theo những bước quân hành của Ba, nhưng xứ sở có con sông Linh Giang thơm hương thì chưa từng một lần đặt chân đến. Những năm sau chiến tranh, trở lại quê nhà ở phía bên này đèo Hải Vân, nơi mà Nguyễn Nam An đã viết về trong những tháng ngày chinh chiến cuối:
                         “Tháng Hai Hoà Ninh, tháng Ba Nam Ô
                           Những ngày quân qua miền Trung cằn khô
                           Một bước quê hương một vùng đất khổ
                           Xơ xác trong nhau những ánh mắt chờ...” 

Chấm dứt khoảng trời bom đạn mịt mờ, cùng những ngã đường loạn ly dài dằng dặc, tôi bắt đầu gắn bó và yêu thương trìu mến với mảnh đất gian khó nhiều nắng hạn, lắm mưa dầm. Mảnh đất có không biết bao nhiêu là sông là suối, chập chùng bao nhiêu đồi núi. Những dãy núi đâm ngang ra tới tận biển xanh, của rặng cuối Trường Sơn Nam - mà thi thoảng người ta vẫn còn gọi là Nam Sơn. “Kẻ nhân thích núi. Kẻ trí thích biển”. Thuở bé, tôi đã làm gì biết đến câu danh ngôn ám ảnh ấy, chỉ biết là vẻ uy nghi, huyền bí và trầm mặc của những Bà Nà, Bạch Mã, Hải Vân... đã mê hoặc tôi suốt những tháng năm nhỏ dại. Cho mãi đến tận bây giờ, hồi tưởng lại, tôi cũng vẫn không tài nào có thể nhớ được(mà làm sao nhớ nổi), số lần tôi ngồi ngắm mây ngang trời - những áng mây phiêu bồng, muôn hồng nghìn tía bay từ nơi có những ngọn núi xanh xa mờ trong những ngày nắng, và những đám mây đen vần vũ trên đầu trong những buổi chiều mưa hội tụ nội chí tuyến, mưa địa hình. Rồi lại thêm má tôi, quãng thời gian Ba đi vắng, cứ hay ngồi nhìn lên những chóp núi trùng trùng cao trên ngàn mét mà ầu ơ hát ru đứa em trai út nhỏ nhất của tôi:

                                         “Núi cao chi lắm núi ơi!
                              Núi che mặt trời không thấy người thương...” 

Núi non, có lẽ chính bởi thế, đối với tôi - tự thuở ấy đã là một biểu tượng, là nỗi ám ảnh chia cách buồn. Riêng Hải Vân, trái núi có ngọn đèo quanh năm sương mù, ngọn đèo mà cũng vì sự quá hiểm trở của nó, Ba tôi đã không thể mang chúng tôi theo cùng trong những tháng ngày đơn vị biệt phái nơi đất Thần kinh, để xứ sở ở phía bên kia quan ải mãi là niềm ao ước xa xôi nhất, và vô vọng nhất..., của tuổi thiếu thời:
 
                            “Chỉ cách một ngọn đèo là tới Huế thôi
                             Là tới chốn trăng lên như mọc
                             Nếu không có chiếc lá non kia khẽ chạm vào mái tóc
                             Em đã nhầm Huế với ước mơ...”

Những câu thơ của một thi sĩ nữ nào? Tôi không còn nhớ, chỉ nhớ là tôi đã đọc với lòng ngưỡng mộ và cảm kích sâu sắc. Những câu thơ đã nói hộ tôi biết bao nhiêu điều. Mà quả thật, hơn một trăm ki-lô-mét Đà Nẵng - Huế cùng hai mươi mốt cây số Hải Vân quanh co đèo dốc, đối với tuổi nhỏ ngày ấy – là cả một chặng đường dài xa ngút ngàn. Tôi lớn lên, vượt ngọn đèo Mây ra Huế học Đại học, đọc trong “Ô Châu Cận Lục” của Dương Văn An viết vào giữa Thế kỷ thứ XVI, thấy có nhắc lại lời chúa Nguyễn Hoàng cho biết chính Trịnh Kiểm trước đó đã nhìn ra được sự hiểm trở, cũng như vai trò chiến lược của ngọn đèo biên tái nầy: “Đèo Hải Vân bền vững như chiếc chìa khoá vàng, là chỗ đầu não của non sông, chỗ yết hầu của miền Thuận - Quảng...”. Hải Vân, quả thế - là một trái núi đứng sừng sững trên mặt biển Đông Hải. Xét về mặt địa lý và lịch sử, Hải Vân như một rào cản thiên nhiên chia cách Thuận Hoá - Quảng Nam, vốn trước kia là hai châu Ô, LÝ... đã được vua Chiêm Chế Mân dâng cho Đại Việt làm quà sính lễ cưới Công Chúa Huyền Trân. Và chính nó, chính ngọn đèo quanh năm mây mù phong kín nơi miền biên cương đìu hiu đã là chặng dừng chân cuối cùng ngoái về phương Bắc, trước khi vào đất Chăm, của nàng Chiêu Quân họ Trần..., trong một cuộc vu quy ít tiếng cười và nhiều nước mắt. Sách HẢI NGOẠI KÝ SỰ vào cuối Thế kỷ thứ XVII chú thích: “Hải Vân xưa có tên gọi là núi Ngãi Lãnh.”, còn sách DƯ KÝ thì chép: “Núi có nhiều hoa ngãi màu trắng. Khoảng tháng hai, tháng ba - hoa nở trôi ra biển. Cá ăn hoa ấy, hoá rồng...” Trong những chuyến về - qua... Hải Vân ngày còn đi học, tôi vẫn thường hay nhìn thấy trên vách đá dựng đứng, dưới thung sâu hun hút rợn ngợp... chằng chịt dây leo rất nhiều hoa màu trắng. Có phải hoa ngãi huyền thoại đó không? Tôi không biết (Và cá có còn ăn hoa ấy? Để hoá kiếp rồng...) Chỉ biết là, ngoài dây leo và hoa ra, Hải Vân còn có rất nhiều lau, bạt ngàn lau trắng phơ phơ như phận người:

                                 “Một hôm thức dậy
                                   Ngồi ôm tóc dài
                                   Chập chờn lau trắng trong tay...”

Ô hô! Trời cao lồng lộng, đất sâu thăm thẳm, mây bay trên đầu và gió thổi bên tai..., và triền lau chập chờn sóng xô màu hoang vu - Hải Vân đẹp, một vẻ đẹp hùng vĩ và cô liêu... “Hải Vân Thiên Hạ Đệ Nhất Hùng Quan” - Dòng chữ khắc vào những năm đầu trị vì của vua Minh Mạng, trải bao biến thiên của lịch sử, của lòng người, vẫn còn nguyên vẹn ở hai bên vách núi. Vị Hoàng Đế hùng mạnh nhất và kiệt hiệt nhất nhà Nguyễn này, trước khi phong tặng mỹ hiệu ấy cho Hải Vân, chắc đã từng dừng chân đứng rất lâu trên đỉnh đèo phóng tầm mắt nhìn bao quát cả một vùng lãnh thổ núi non sông biển... của bản triều. Và Lê Thánh Tông - vị vua anh minh lỗi lạc tài kiêm văn võ, vào năm 1471 ngự giá thân chinh đi đánh Chiêm Thành, đã đóng quân qua đêm ở Hải Vân Quan, khuya không ngủ, một mình thức với biển trời mây nước..., có câu thơ:

                                 “Tam canh dạ tĩnh Đông Long nguyệt
                                   Ngã cố phong thanh Lộ Hạc thuyền.” 

Dịch là:
                                 “Trăng Đông Long ba canh đêm tĩnh

                                  Thuyền Lộ Hạc năm trống gió thanh.”

Đông Long tức vùng biển Nam Hải Vân, Lộ Hạc là tên gọi quốc gia của người Mã ở trên bán đảo Mã Lai nay. Thế mới biết, danh xưng “Đệ nhất...” lưu truyền hậu thế không phải bỗng dưng, bỗng chốc mà có được.

     Cuối năm một ngàn chín trăm tám mươi chín, kết thúc một nửa khóa học ở Sài Gòn- tôi nhảy tàu về thẳng Huế để thăm bạn bè, để tìm gặp lại người con gái mà thuở ấy cứ ngỡ đã nắm giữ trọn vẹn tâm hồn mình. Chuyến tàu xuyên Việt những ngày giáp Tết đông chen chúc và nồng nặc hơi người. Tôi nhắm thật chặt hai mắt, cố gắng hết sức vẫn không có cách gì gọi về được giấc ngủ của kẻ lữ hành. Cả tiếng động xập xình, đều đều... đơn điệu của đường ray cũng chẳng thể dỗ nổi giấc mơ đã không còn bình yên. Con tàu tăng tốc mỗi lúc mỗi nhanh, thi thoảng lại cất lên hồi còi rền rĩ, thê lương như lời chào tiễn biệt gửi phố gửi phường:
             
                                    “Nhà Bè nước chảy chia hai
                                  Ai về Gia Định - Đồng Nai thì về.”

Con tàu lầm lũi đi, bỏ lại sau lưng “Hòn Ngọc Viễn Đông” ồn ĩ  xô bồ, bỏ lại sau lưng những cội mai vàng nơi cánh rừng miền Đông bạt ngàn. Ra Phan Rang, Bình Thuận... Bóng những tháp Chàm cổ kính, u buồn rực lên trong nắng chiều tàn vẻ huyền bí và hoang hoải của màu đất đỏ bazan mang mang hoài niệm. Ngang Quy Nhơn phố biển... ấp Đào Duy Từ ở chỗ nào trong cái thành phố nhỏ bé “Ngày mai em đi...” này? Phù Cát, Bình Định... Đâu căn cứ cũ của Tiểu đoàn 34 (hay 27) pháo binh? Tôi quên mất, nhiều lúc chỉ còn mang máng trong trí nhớ những câu chuyện kể của Ba về một thời trận mạc, một thời gió cát và chinh chiến. Rồi thì xứ Quảng quê mình... nhạt nhoà qua ô cửa sổ con tàu miệt mài đi trong hoàng hôn “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm. Rượu Hồng Đào chưa nhấm đã say...” Tôi say thứ rượu huyền hoặc nào của người Tiên thuở xưa rót nơi chén ngọc tiễn khách hồng trần, để đến nỗi bây giờ “Qua quê Mẹ không ghé về thăm Mẹ...” Đứa con một ngày đã lớn khôn, như con chim non đủ lông đủ cánh bay về nơi có nỗi đam mê vẫy gọi (Mà làm sao khác được, có thể lần này là lần cuối - Mai mốt tôi đi quãng đường dài hàng chục ngàn cây số, khoảng trời mưa bay tháp cổ... biết khi mô mới về?) Liên Chiểu, Nam Ô... tàu qua Hải Vân trong đêm “Biển và mây sóng vỡ vụn chân gành...”, cảm giác mệt nhoài và bồng bềnh như trôi trong sương mù. Không gian im ắng tịnh không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng đầu máy thở nặng nhọc, phì phò... cùng tiếng gió thổi u u qua những triền đồi. Và đó đây, trong thanh vắng, tần ngần vài ba ngọn đèn của những gã gác rừng le lói bên cạnh con đường thiên lý uốn lượn ngoằn ngoèo những khúc cua tay áo... lấp lánh ánh lửa một loài đá núi, thứ ánh lửa của những vì sao khuya cô đơn và kiêu hãnh đêm đêm vẫn tỏa sáng trên đỉnh Hải Vân. Và xa xa, ở phía bên kia quan ải đã thấy thấp thoáng mờ mờ, lặng lẽ... một dòng chảy thao thiết, dịu hiền:
 
                             “Thuyền về Đại Lược
                               Duyên ngược Kim Luông
                               Nơi đây chỗ rẽ cõi lòng
                              Gặp nhau còn biết trên sông bến nào.”

Tôi đã như mê đi trong cõi u u, minh minh. Đêm tĩnh lặng. Tiếng hò nao nao, man mác  buồn... của cô gái nào? Hay tiếng thì thầm dòng sông:

            -Đ bảo mai đi xa rồi Đ sẽ nhớ?
            -Ừ, chắc là sẽ nhớ...
            -Nhớ gì?
            -Nhớ Huế nhu mì...
            -Thế có nhớ em không?
            -Em thì chưa đi đã nhớ rồi...
            -Nhưng mà Đ không nói gì...
            -Biết nói chi bây chừ...
            -Thì... nghe em hỏi này, nhé! Này nhé, có yêu em không?

Tôi vẫn biết Linh Giang xưa yên lắm, trầm lắng lắm, mềm mại và duyên dáng. Nhưng tối nay..., tối nay... sóng đã cồn lên nơi Ngã rẽ cõi lòng..., sóng đã cồn lên nơi mắt , nơi môi, nơi vòng tay ôm siết chặt, nơi mái tóc thề êm như dòng sông. Và trong khoảnh khắc bừng cháy của hạnh phúc xen lẫn nỗi âu lo về một ngày mai chia ly cách trở, tôi đã tự nhủ với lòng rằng: Mai kia dẫu có thế nào, tôi cũng sẽ vẫn mãi mãi khắc ghi trong tim không gian mụ mị và say đắm mùi hương ban đầu, mãi mãi mang theo bên mình cùng với những giọt mưa dưới mái quê nhà, với nắng hàng hiên... (Và quả thật thế - cho đến tận lúc này đây ngồi viết những dòng này, tôi vẫn còn như thấy thấp thoáng bóng nước bóng thuyền, dáng tóc em nghiêng trong đêm có ngôi sao đơn... dẫu cho mọi thứ đều đã đổi thay, mọi thứ đã chẳng còn như cũ. Tôi đã gặp người con gái của định mệnh đời mình trong một hoàn cảnh khác, một môi trường khác, đ lại bắt đầu cuộc hành trình dài vô vọng suốt hai mươi năm- cũng là hai mươi năm không nguôi nỗi nhớ mây mù. Hai mươi năm, hai mươi năm đã xa... Thiên Hạ Đệ Nhất Hùng Quan thì tôi qua được, nhưng còn một Hải Vân khác, với một quả núi khác đâu đó trong lòng - tôi làm sao qua?)

     Tôi rời Huế vào những ngày cuối tháng Chạp mưa phùn bay lất phất. Hải Vân Quan mù sương như vẫn mù sương tự thuở nào. Tôi cố xua đi trong ký ức nỗi ám ảnh về một lần xa xưa nào Công Chúa Huyền Trân qua đây, mà sao vẫn như nghe văng vẳng tiếng chim kêu khắc khoải một niềm gì cay đắng mơ hồ nơi đầu những con dốc cao khúc khuỷu chập chùng núi non trầm mặc. Dưới xa, biển cả ì ầm những cơn sóng màu chì dưới trần mây xám. Rẻo đất ở phía nam Châu Ô cũng đã mờ mịt bóng chiều...

     Năm nay, tôi qua Hải Vân vào một ngày đẹp trời mây bay trắng đỉnh đèo. Biển xưa xanh ngăn ngắt từng con sóng nhỏ cồn cào. Và gió..., gió vẫn cứ thổi u hoài như hơn hai mươi năm trước, như hơn bẩy trăm năm trước. Tôi kéo cao cổ áo, để mặc cho những giọt nước mắt thấm mặn đầu lưỡi, và cũng để nghe cay lên trong đó... một nỗi thương nhớ ngậm ngùi...

Hải Vân Tháng 01 - Kr. Tháng 06/2010 - Cỏ


Please sign in to leave comment


nguyentro van <vantro_ py@yahoo.com>
03/04/2011
https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif

https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif
https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif
tới tôi
https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif

Bảo thân!

Hôm nay đọc bài ký “Qua Hải Vân” của mày. Phải nói thật lòng: một bài ký có cảm xúc tốt, có nhiều ý tưởng hay: "Núi non, có lẽ chính bởi thế, đối với tôi - tự thuở ấy đã là một biểu tượng, là nỗi ám ảnh chia cách buồn". Mày đã truyền được nỗi ám ảnh ấy vào bài viết. Và... nỗi ám ảnh ấy cứ theo tao, đến nỗi tao nghĩ rằng không bao giờ mày có thể lại viết được bài thứ hai như thế. Mặc dù bài ký có vẻ như cảm xúc bất chợt trào ra, nhưng tao tin là mày đã đầu tư cho nó khá kỹ. Tao thích chi tiết :"Hải Vân xưa có tên gọi là núi Ngãi Lãnh", còn sách DƯ KÝ thì chép:"Núi có nhiều hoa ngãi màu trắng. Khoảng tháng hai, tháng ba - hoa nở trôi ra biển. Cá ăn hoa ấy, hoá rồng...". Và đặc biêt thích đoạn kết:

       “Tôi rời Huế vào những ngày cuối tháng Chạp mưa phùn bay lất phất. Hải Vân Quan mù sương như vẫn mù sương tự thuở nào. Tôi cố xua đi trong ký ức nỗi ám ảnh về một lần xa xưa nào công chúa Huyền Trân qua đây, mà sao vẫn như nghe văng vẳng tiếng chim kêu khắc khoải một niềm gì cay đắng mơ hồ nơi đầu những con dốc cao khúc khuỷu chập chùng núi non trầm mặc. Dưới xa, biển cả ì ầm những cơn sóng màu chì dưới trần mây xám. Rẻo đất ở phía nam Châu Ô cũng đã mờ mịt bóng chiều...

         Năm nay, tôi qua Hải Vân vào một ngày đẹp trời mây bay trắng đỉnh đèo. Biển xưa xanh ngăn ngắt từng con sóng nhỏ cồn cào. Và gió... gió vẫn cứ thổi u hoài như hơn hai mươi năm trước, như hơn bẩy trăm năm trước. Tôi kéo cao cổ áo, để mặc cho những giọt nước mắt thấm mặn đầu lưỡi, và cũng để nghe cay lên trong đó một nỗi thương nhớ ngậm ngùi...”

Hãy dịch bài này cho Pugacheva đọc, tao tin rằng em sẽ cảm nhận được ở mày những điều em chưa khám phá hết.

Và hãy nói với cây phong non của mày (tao đặc biệt bị ám ảnh bởi cây phong non trùm khăn đỏ của Aitmatov): dù chỉ mới nhìn em qua ảnh nhưng tao rất mến một vẻ đẹp Nga điển hình nhưng vẫn phảng phất một điều gì đó thật sâu lắng của người phương Đông. Điều đó cho tao một cái nhìn, một niềm tin cậy ở em và ở mày. Nếu được hãy dạy tiếng Việt cho em để một ngày nào đó khi em về nước, tao sẽ nói với em rằng tao cũng rất yêu em đấy... Thế nhé Bảo nghe. Tao còn rất nhiều chuyện khác nữa muốn nói với mày. Nhưng thôi… Bất chợt trong tao thấy dâng lên cảm giác biết ơn. Cảm ơn mày đã cho tao một điều gì như là niềm tin và nghị lực. Viễn
 
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:23 PM
    ròmdx at 05/12/2012 09:42 pm comment
    Cam giac qua deo Hai Van that la tuyet cu meo anh nhi!? Nhat la tu minh lai xe, moi lan vuot qua doan duong doc quanh co rat ky thu va phieu luu lam. Duoi la bien xanh ngan ngan ngan song vo, tren la may trang bao phu, ben la nui da dung dung, oh la la
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:24 PM
      Cỏ at 05/13/2012 05:40 am reply
      Ha ha... Chào Ròm !! Lãng mạn gúm hỉ? (Là tại anh Cỏ thấy chị Cô nhỏ với lại Lãng tử kêu ròmdx bằng Ròm..., cho nên bắt chước kêu như rứa lun đới, hơ hơ... ) Ròm đã tự lái xe qua đèo Hải Vân rồi đó hả? Anh Cỏ thì chưa..., để đó lần tới này về sẽ rủ chị Cô nhỏ, với chị Sâu Biển, với chị Du ca... làm phát lam ba đa qua đèo chơi... Mà bẩu này, hồi nhỏ anh Cỏ do đói ăn nên cũng có biệt hiệu là Ròm Điếc đó Điếc vì là hồi đó ham oánh lộn dữ quá, đã đói lại còn bị oánh cho tơi tả nữa đâm ra cứ ù ù cạc cạc suốt cả ngày (là nói hồi nhỏ đó thôi nghe, chớ bây giờ thí dụ Ròm mà có nói xấu chi anh Cỏ với chị Cô nhỏ chẳng hạn, ở tuốt luốt bên này anh Cỏ vưỡn nghe thấy hết đới, hơ hơ...) Rất vui vì Ròm dx (chớ hông phải Ròm Điếc) ghé chỗ anh chơi Hum nào anh sẽ qua thăm nhà em, mí lại nhà của mẹ Heo Đất Kiến Trúc Sư nữa...
      *
      ròmdx at 05/13/2012 05:13 pm reply
      Mới hồi Tết ni thôi anh. Lúc đó em còn chở Má em theo nữa. Công nhận Má em cũng gan ghê, để em chở qua đèo mà không lo lắng chi cả (mặc dù lúc dầu phản đối kịch liệt, đòi đi đường hầm). Anh cứ thử cảm giác đó đi, rất tuyệt.
      *
      Cô nhỏ at 05/13/2012 06:45 am reply
      Hi hi... Ròm Điếc... Ròm Điếc...Hèn chi viết thư hem dám gửi... "để đó lần tới này về sẽ rủ chị Cô nhỏ, với chị Sâu Biển, với chị Du ca... làm phát lam ba đa qua đèo chơi..." Anh Cỏ nói đó nha, OK salem, anh Hai nói phẩy giữ lời đó
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:19 PM
    MinhHa at 05/10/2012 09:15 am comment
    Anh Cỏ ơi,................... Lần đầu tiên đi qua miền Trung, lần đầu tiên út biết thế nào là Gió Lào, là bão lụt , là đói nghèo, cơ cực đến thế ........... Miền Trung rừng vàng biển bạc, miền Trung nắng gió , Miền Trung của những giọng hò tha thiết ......... sách vở là thế ........... bây giờ trước mắt út là thế ......... Út viết tối nghĩa, út hiểu rồi ........ Anh khiến út xúc động đấy. [(big hug)] Út đã đọc một phần Dấu binh lửa ..... ( Người lính vào một trại dưỡng quân, vào phòng cô gái điếm. .............. Chiến trường, cấp trên, đồng đội , gái trai ... mọi thứ đều làm anh ói mửa .............. anh chạy ra phố , anh tìm đến ngôi nhà, tìm trong tuyệt vọng người con gái ấy........ Người con gái với mái tóc tinh khôi ..... ) Út thích giọng văn của ông. Nhưng út thích đọc sách giấy anh ạ. Đọc như ri mỏi mắt và ko cảm thụ tốt bằng . Muốn đọc lại khổ nào , trang nào , tra toét mắt !!! Út chào anh nhé . Được làm quen với các anh chị, út rất vui
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:20 PM
      Cỏ at 05/10/2012 05:26 pm reply
      Anh cũng rất vui vì được quen biết với Út đấy! Cảm giác là Út rất... cá tính "Dấu binh lửa" thì cứ đọc từ từ thôi... Nó cũng chính là một thứ "Nỗi buồn chiến tranh", một thứ Bảo Ninh khác... từ phía bên kia chiến tuyến. Phan Nhật Nam sau 1975 bị bắt bỏ tù khổ sai 14 năm qua rất nhiều trại tù ở ngoài Miền Bắc đấy, vì tội đã là lính Nhảy Dù, lại còn viết văn, lại còn viết Dấu Binh Lửa. Ngay đến cả cụ Nguyễn Tuân mà lúc sinh thời còn gay gắt: "Phải công nhận rằng Phan Nhật Nam đã viết Dấu Binh Lửa bằng máu, nhưng là thứ máu cặn bã của chủ nghĩa đế quốc"- Cha trời, máu nào mà chả là máu, máu người hết thôi chứ. Hà hà... Nhưng có điều tiền bối sở trường về Ký như cụ Nguyễn mà chịu khó đọc, chịu khó phê như thế... đủ biết văn ký Phan Nhật Nam không phải hạng xoàng... Chao là thời thế, chẳng hiểu cụ Nguyễn nếu còn sống đến bây giờ, thì có thay đổi quan điểm, lập trường, nhận xét... của mình đi không? Vui nhé Út !!
      *
      GiangNguyễn at 05/09/2012 11:40 pm comment
      muốn có thêm một lần nữa vào nơi ấy....
      *
      Cỏ at 05/10/2012 05:29 pm reply
      Thì cứ vào..., chứ có ai đó cấm đoán hay sao? Chào GiangNguyễn !!
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:17 PM
    Cá Gỗ at 05/07/2012 11:39 am comment
    Có lần bọ mình định chui qua hầm nhưng lại nhầm đường vượt qua đèo vào buổi tối mà lại có sương mù. Cũng nhờ vậy mà có được một cảm giác hết sức thú vị. Về thăm lại Hải Vân đi Cỏ ơi
    *
    Cỏ at 05/07/2012 05:53 pm reply
    O kè!! Bác Cá Gỗ... Về chớ, về chớ... Mà kỳ này về là em ra Vinh lun đấy Bác ớ... Tại em đang bí cảm giác cho hai cái bài ký "Những cơn gió mặt trời" và "Phượng Hoàng Trung Đô" đang viết dỡ á bác... Cho nên, biết đâu em với bác sẽ gặp nhau, em chắc chắn nhất định sẽ dành thời gian để nghe bác kể tiếp chuyện "Cá Gỗ cưa gái liệt truyện không dám cương thực" Bác chẩn bị tinh thần đi nghe, he he...
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:18 PM
      Cá Gỗ at 05/08/2012 10:42 am reply
      Hê hê, khi mô về thì ới, dưng mà tớ đóng đô gần mả bác Hồ. Không sao về ới thì tớ chạy về Vinh hoặc cậu ra HN thì ới tớ có mặt ngay
      *
      GHÉT at 07/05/2012 07:40 pm reply
      Chàng đừng tin lão Cá, đến em còn bị lừa đây. Mà có nhiều nhặn gì đâu, mỗi bát cháo chớ mấy. Em là em nhớ đến già, kiểu gì em cũng đòi cho bằng được thì thôi. Riêng chàng thì em phát hiện ra một điều rất hay ho. Có thể do ảnh hưởng phát âm của quê chàng mà rất nhiều từ có dấu "hỏi" đều bị chuyển thành dấu "ngã". Ví dụ từ "nghĩ dưỡng" hôm trước, trong bài Nhớ Huế có "Nỗi nhớ như nhớ một tình yêu... dang dỡ" , hay như trả lời bình luận của bác Cá thì chàng viết là "đang viết dỡ á bác"...Đại khái thế, nhỉ? ( em thấy qua qua thế, chưa "nhổ" kỹ.
      *
      Cá Gỗ at 07/06/2012 07:40 am reply
      Hê hê, có mỗi bát cháo PĐP mà nagf GHÉT thù mình thế. Tuần sau đãi bữa nổ bụng mới được
      *
      Cỏ at 07/05/2012 08:36 pm reply
      Hơ hơ... Chiến nài thì nàng GHÉT chít với chàng... Cái "nghĩ dưỡng" hôm trước công nhận gõ nhầm (chớ không phải sai do không biết ) Còn bây giờ... "dang dỡ" là dang dỡ chứ, sai đâu được (mà "dang dở" cũng không có sai, chỉ là chàng Cỏ thích dùng "dang dỡ" hơn thế thôi- cái này nó cũng tương tự như... những ngã đường với lại những ngả đường Ai muốn dùng thế nào tùy ý Nàng GHÉT đã nghe bản nhạc "Tình đầu dang dỡ" do Chế Linh & Giáng Thu trình bày bao giờ chưa? Còn Viết dỡ... thì nó đúng là Viết dỡ... chưa có xong mà lại..., cho nên cái thứ đang viết dỡ ấy nó "dở" ẹc... Ha ha... Gọi anh Gúc Gù nhờ anh í giúp đi nàng... Haha...
      *
      GHÉT at 07/05/2012 09:05 pm reply
      E hèm, gặp phải đối thủ đáng gườm đây. Tuy nhiên 100% là Ghét chuẩn. đợi Ghét dọn cái ổ chuột xong sẽ xử lý anh.
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:15 PM
    Bảo Thương at 05/06/2012 08:41 pm comment
    Hải Vân của Cỏ hiện lên trong chiều sâu của lịch sử, chiều rộng của địa lí, và cả chiều lãng mạn của thơ ca nữa. Hùng tráng và nên thơ!
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:15 PM
      Cỏ at 05/07/2012 05:20 pm reply
      Chiều sâu... Chiều rộng... Chiều lãng mạn... Thế tức là... không gian 3 chiều đấy nhỉ? Tớ "giỏi" gớm nhỉ?
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:13 PM
    dainhanming at 05/06/2012 10:46 am comment
    Qua Hải Vân quan mà đùa với sương mù. Để lượn vào lượn ra mây trắng. Để thấy cuộc đời còn một quan ải chưa qua. Sướng nhất cảm giác này đó huynh.
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:14 PM
      Cỏ at 05/07/2012 05:14 pm reply
      Hiếu còn có mỗi một quan ải chưa qua hả? Giỏi nhất em đó... Huynh còn cả đống... quan chưa có qua được đây nè, hu hu...
      *
      dainhanming at 05/09/2012 08:34 am reply
      hè hè,, đại ca cứ khiêm tốn thế đàn em làm sao mà dám chứ, đàn em võ công còn non kém lắm huynh à, chỉ giáo nhiều chỉ giáo nhiều, mấy cái quan ải gì đó huynh chẳng thích qua lại nói, còn huynh thích thì qua cái vèo chứ bao nhiêu hè hè
      *
      tieumuoi at 05/05/2012 08:51 pm comment
      còn một Hải Vân khác, với một quả núi khác ở đâu đó trong lòng - tôi làm sao qua? cả thiên kí sự ni...túm lại như ri hỉ
      *
      Cỏ at 05/07/2012 05:04 pm reply
      Trật lất... Làm gì có cái núi nầu không qua được, hả Muội? Qua được ráo hết... chớ Đây là... huynh đang... ca vọng cổ đóa em Vỗ tay phát nèo...
      *
      Cỏ at 05/07/2012 05:09 pm reply
      @MinhHa: Ẹc...!!! Có cấy chi mô mờ sợ... Gì chớ chim... quay- quay bằng chim, thời anh Cỏ rành lúm mờ, hơ hơ...
  • Cỏ
    • Cỏ
    • Feb 26, 2013 9:06 PM
    Cô nhỏ at 05/05/2012 05:41 pm comment
    "-Thì... nghe em hỏi này, nhé! Này nhé, có yêu em không?" Rùi anh Cỏ trả lời sao?
    *
    Cỏ at 05/05/2012 05:52 pm reply
    "-Không! Không yêu! Tui thề. Nói sai chết ngắc lun á... Bí bai..." Đóa, anh Cỏ trả lời như rứa đóa... Thấy cóa ngoon hông?
    *
    Cô nhỏ at 05/05/2012 05:57 pm reply
    Anh Cỏ nhát gái quá zị. Kiểu ni bị DHV đóng gói gởi đi qua xứ mấy chị mướp, đu đủ thì phẩy làm sâu?
    *
    lãngtử at 05/10/2012 03:42 pm reply
    Ta cứ ngỡ bầu khô là chỉ tạm Nhưng ai ngờ còn mãi đến hôm nay. Ông Bùi Giáng này ổng nói chính xác mà...câu thơ từ thời xa lơ, xa lắc mà vưỡn linh như cái miễu...hehee
    *
    DHV at 05/10/2012 10:49 am reply
    Ah há, hôm nay mới biết Cỏ nhà ngươi đá xéo ta nhá...xem nào, từ ngày 5 đến hôm nay là 4 ngày rồi, biết vậy để năm sau qua cho rồi, làm giổ luôn Tên lãng tử đó vát bầu khô bầu héo đó đi đâu chỉ có dzợ hắn là liên quan còn ta thì...mô phật thôi Cỏ đừng bị ám ảnh mấy trái mướp đó nữa nhé, í ẹ
    *
    Cỏ at 05/05/2012 06:25 pm reply
    Thì nhờ Lãng tử đi thay... Hắn í có bâu nhiêu là trái bầu khô... Lại lịch duyệt giang hồ... Thông tường đông tây kim cổ... Ăn nhằm nhò gì hai quả mướp đó của Đỡ Hờ Vy, í... lộn lộn..., là nói mấy cái mướp vứi lại đu đủ... của cí xứ coan gái gì gì chỉ cóa nhằm nhằm... hiếp-đáp coan trai đóa đóa, của Đỡ Hờ Vy đóa...

    • Cỏ

      • Cỏ
      • Feb 26, 2013 9:07 PM

      MinhHa at 05/05/2012 09:22 am comment
      Sự tinh tế. Một tâm hồn lãng mạn. Là người đàn ông của gia đình .... Cách nhìn về cuộc chiến nữa . Nhìn thân phận con người nhiều hơn là về phe cuộc .... Út liên tưởng là vì thế, nhà cỏ ạ ! Lần đầu sang nhà, nghe anh gọi em bé là Cỏ non ........ Út xúc động, thấy thiêng liêng vô cùng Tình yêu cha con .... Chúc anh những ngày nghỉ thật vui nhé
      *
      Cỏ at 05/05/2012 06:08 pm reply
      Chúc Út cũng... y như rứa lun Níu có chim... quay, thời nhớ phần cho anh với..., hông là anh hóc...
      *
      Cô nhỏ at 05/05/2012 06:00 pm reply
      Ngạc nhiên quớ...
      *
      Cỏ at 06/20/2012 01:13 pm reply
      Em Ba Cô nhỏ ngạc nhiên cái chiện chi rứa hè?
      *
      MinhHa at 05/05/2012 10:31 pm comment
      Người ta quay bằng than đó. Chỉ e nhà cỏ tởn đến già thôi !!! Sợ mất mật chưa nào !!!
      *
      HOA TULIP at 05/05/2012 06:19 am comment
      Ut TEM. Đi chợ zìa đọc ( Dù là đọc rùi, giờ coi lại) Hì!
      *
      Cỏ at 05/05/2012 06:03 pm reply
      Đi chợ zìa... Có mua bông bí hông?

25 nhận xét:

  1. A nhô, ....

    Tớ sang đây để đòi nợ .... Không trả, tớ tính bằng lãi chợ đen , báo trước !



    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nợ gì cơ, hở Út? Anh nghĩ hoài không ra, (hóc) huhu...

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Hao hao... cái gì? Đi đâu biệt tích mấy lâu nay? Giờ về... hao hao... hụt hụt... Quánh téc mông cho giờ... Hơ Hơ...

      Xóa
  3. Nhà đã dọn bụi rồi nè http://pdo525.blogspot.com/

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còn cái... phòng ngủ nữa, chưa thấy dọn. Dọn luôn đi rồi "anh" qua, hehe...

      Xóa
  4. Cs vài vấn đề:
    1- mắt chị sáng thêm chút nhờ Cỏ đấy.
    2- sáng nay trời đẹp ghê lắm í
    3- đọc một hồi cả com của bạn bè, thấy Bảo Thương, ko biết cô ấy lẫn vào đâu mất rồi,xưa cxng túm tụm với nhau mà. Một số khách nhà Cỏ chị cũng biết cũng quen- vậy là em giỏi hay cách mấy thực ra cxng ko hề lạ.
    4- hè này vào Đà lạt ở,có lẽ đi ô tô một lần cho biết đèo Hải Vân( ít an toàn nhất trong các loại phương tiện).
    5- Cám ơn em.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 1-Bảo Thương đúng là đã lẩn đi đâu mất rồi í chị ạ, em có biết địa chỉ fb với lại cả blog yahoo của Thương nữa ạ, nhưng chịu không thể liên lạc được... Cười!!
      2-Còn chị... Cám ơn em vì điều gì cơ ạ?

      Xóa
  5. Tuyệt! Lần đầu tiên mình ghé thăm bạn và đọc một vài bài viết của bạn rồi thốt lên như vậy. Mình kết nối Google + với bạn rồi đó. Ok nghe bạn!
    Bạn viết rất tốt và có tố chất, mình khen vậy và sẽ đọc nhiều bài của bạn! Thân!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cỏ Chào anh Nguyễn Ánh Nhật! Cảm ơn anh đã quá khen! Cỏ thỉnh thoảng viết tào lao chơi vui cho đỡ buồn vậy mà anh, chứ thực tình văn chương chữ nghĩa Cỏ không có rành, anh ạ!
      Nhưng anh..., nếu đã có lòng ưu ái Cỏ vậy, thì Cỏ tất sẽ sẵn sàng chào đón anh vào bất cứ lúc nào anh ghé.
      Welcome...!!! Cỏ-

      Xóa
  6. Em đố anh Cỏ con chim tu hú bay từ Đà Nắng qua đèo Hải Vân nó kêu làm răng?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chim tu hú thuộc họ chim cu cu..., cho nên anh đồ rằng: lúc bay từ Đà Nẵng qua đèo Hải Vân... nó cứ luôn mồm kêu là... cu cu cu... cu ra đây, Huệ ơi...! Cười!!! (Mà mần răng bỗng- tự nhiên lại đi đố... con chim tu hú rứa? Cười!)
      Anh Cỏ chào Uyển Di! Welcome...

      Xóa
    2. Tu hú khi bay qua đèo, bị sức gió ép lồng ngực, nếu mình lái máy bay, bay bên cạnh, sẽ nghe nó kêu như ri: ứ... Cọ... ứ... cọ
      Đúng hông UD? :D

      Xóa
    3. Hì, hai ông anh nói gì ...vớ vỉn không đúng trọng tâm. Tu hú qua đèo Hải Vân thì lại kêu thành tu hụ tu hụ... Người Huế vốn nói chữ gì có dấu sắc thành dấu nặng chứ gì hả?
      Giời ơi là giời!

      Xóa
    4. @ UD:

      CTRP nói "đúng trọng tâm" chứ có sai đâu! Giọng Huế phát âm "ôm ông nội, lội qua sông" cũng giống như "Cỏ" thành "Cọ" í mà! Đúng hông? :)

      Xóa
  7. Cỏ ơi! Cỏ đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu - chĩ kẹt một điều là Cỏ sợ tốn mực - không dám viết chữ bự, khiến chúng sanh căng toét cả hai con méc mới đọc được! Khổ quá! :))

    Trả lờiXóa
  8. Đi cả nhà nhiều trẻ con nên cuối cùng quyết định chui hầm bỏ kế hoạch qua đèo.
    Ăn mì Quảng vói hai nhóc nhà LC,chắc tụi nhỏ ăn nhiều chán rồi nên chọn bún thịt nướng.
    Hôm qua chị với nhóc My ra cơm bụi tại xưởng nhà chị,vậy mà thấy nó cũng ngon miệng.
    Không thấy em viết- chắc bận lắm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ em thỉnh thoảng viết bên Yahoo mà chị. Chỗ này chỉ là... "Phòng lưu trữ" thôi. Cười! Với lại quả thật tình là dạo này em cũng có hơi bận. Mùa hè là mùa kiếm "xiền" chủ lực của em. Cười!

      Xóa

  9. Cuối tuần ghé thăm, nhưng chủ nhà mải đi hoang, Chỉ thấy mí O nằm vắt vẻo cô đơn! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em ngồi tán phét về... "gái đẹp" khắp bốn phương trời ở bên chỗ của Thym đó Anh. Cười! Mấy bữa trước cũng có qua chầu rìa hoài hoài cái chuyện Bằng-Trắc-Trắc-Bằng-Lục-Bát-Bát-Lục... Bình Dân-Bân Dình... Anh treo ở nơi "rừng phong" đó chớ! Cũng đã định bụng là sẽ "nói leo" vài câu chơi cho vui, mà sau thấy Các Anh hùng biện quá, nghĩ ngộ nhỡ nếu chẳng may mà mình sa đà vô ba cái chuyện tranh luận không hồi kết thúc... quả trứng-con gà, thì biết phải làm thế nào, nên thôi... Cười!
      Còn mí O nớ là mí O Mỹ- Hợp Chỏng Qước Huê Kỳ được ông Họa Sĩ (cũng người Mỹ) tài danh Steve Hanks vẽ bằng mầu nước đó Anh. Cười...!!

      Xóa
  10. Hải Vân là nằm ở quê mình! Bài viết làm mình nhớ Huế quá! Nhưng vẫn cứ loay hoay ngắm tới lui mấy tấm ảnh của Cỏ! Eo ôi, thích thế... Ha,ha...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rõ ra một điều là... Huế cũng ứ có bằng... "Eo ôi- thích thế..." đúng không? Ha ha ha... Chào Khổng huynh đệ ghé thăm chơi! Welcome...!! Ha ha ha...

      Xóa
  11. Cỏ này!
    Cho tớ xin bài này đăng báo được không?
    Nói trước là không có nhuận bút. Báo còn nghèo lắm...
    Được không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Được. Bạn Cỏ nói là được, nói là bạn Thảo Nguyên cứ lấy dùng nếu thấy cần.
      Trân trọng
      Nguyễn

      Xóa