Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Những bức thư không gửi...(Trích)-3


Anh chỉ muốn nói với em rằng, trong kiếp phù sinh và thời gian lặng lẽ, tên em - mãi mãi và vĩnh hằng - còn đi cùng anh suốt cuộc đời, như ngọn gió mùa xuân thổi dọc những cánh rừng tăm tối. - Marai Sandor.
...
H yêu dấu! Anh đã say thật rồi hay sao ấy, em ạ... Say bét (dù chỉ mới sau có mỗi lượt rót lần thứ ba, ha ha...) Mà kể cũng lạ, chiếc lưỡi của anh coi như đã sớm bị loại, nó đã bị tê liệt toàn bộ, và cứ líu hết cả lại, làm anh chẳng có cách gì để trả lời một cách cho thật là đường hoàng được những câu hỏi tràn lan của vị khách... Nhưng chiếc đầu của anh thì lại khác, chiếc đầu của anh thì lại hoàn toàn tỉnh táo, và tràn ngập đầy trong đó là những hình bóng của em... (Thú thực, anh cảm thấy mình như đã bất lực, chịu chẳng còn hiểu nổi được cái mô tê sự thể nó ra làm sao đây nữa?)... Con tầu bây giờ đang đi băng ngang qua thị trấn Lazarevsky trên hệ thống tuyến “Tuapse – Adler...” Em có còn nhớ không? Những tháng năm sinh viên đã quá xa xăm, ... như cơn gió? Cái khoảng phố thuộc vào hàng tỉnh lỵ nhỏ xíu, và buồn hiu hắt đó? Hình như chẳng có gì thay đổi cả. Hình như tất cả vẫn y nguyên thế... Vẫn con đường cao tốc Liên Bang trải nhựa phẳng lỳ chạy dọc theo ven bờ biển làm thành nên con phố chính, với đường xe lửa cặp song song về bên tay mặt. Nhà ga có vẻ bề ngoài ảm đạm, mờ mờ ánh đèn vàng vọt. Những đường kè bằng bê-tông (cũng đồng thời là những bến đỗ lên xuống) nằm yên lặng. Các cửa ghi-sê vắng tanh, vắng ngắt. Còi tầu rúc lên hồi dài ngằn ngặt. Biển thì vẫn cứ lấp lánh, lấp lánh mãi một màu đen đặc ở phía ngoài xa... 
Và...  
... Giọng của người khách đồng hành cũng vẫn cứ đều đều một nhịp giống như là đang thuyết giảng:

          -Trên thực tế, Hắc Hải có màu bình thường như tất cả các vùng biển khác. Người Hy Lạp cổ đại, cũng giống như là cư dân su-me của miền đất Lưỡng Hà xa xưa thường vẫn có thói quen dùng màu sắc để chỉ phương hướng: màu vàng tượng trưng cho phương Đông, màu đỏ cho phương Nam, màu xanh cho phương Tây và màu đen cho phương Bắc. Hắc Hải, xét theo vị trí địa lý - nằm ở phía bắc của Hy Lạp, bắc I-Rắc và bắc Thổ Nhĩ Kỳ…, giữa Đông Nam Châu Âu và vùng Tiểu Á…, nối liền với Địa Trung Hải qua eo Bosporus và biển Marmara, được mệnh danh là vùng biển ấm nhất trên trái đất. Và, cậu biết đấy… màu của Hắc Hải thậm chí còn xanh hơn các vùng biển khác bởi đón nhận nước của dòng sông quan trọng nhất trong tổng số tất cả các dòng sông đổ vào biển này - Dòng sông Đanuyp xanh, “The Blue Danube” của Johann Strauss huyền thoại…

Người khách đồng hành bất chợt mỉm một nụ cười nửa miệng, một nụ cười nửa miệng mơ hồ mà anh chỉ có thể cảm giác thấy hơn là nhìn thấy, rồi... cũng lại bằng một cách thật đột ngột như thế, lúc lắc đầu trở về im lặng…

... Con tầu vẫn đều đặn băng mình lướt đi trong đêm thanh vắng. Mảnh trăng lạnh lẽo như con mắt đơn độc cứ chập chờn dõi theo qua ô cửa sổ. Biển rộng rãi... và bí hiểm trôi về phía bên hông phải con tầu, bên hông trái vẫn là những cánh rừng đang mùa rụng lá nằm phơi mình im ắng dưới ánh trăng khuya hiu hắt. Không gian tĩnh lặng, ngai ngái mùi ẩm mốc. Mùi nấm. Mùi cỏ dại đã mục. Và từ thảm lá vàng rực ở cuối chân rừng thi thoảng lại lập loè sáng lên đốm lửa lân tinh leo lắt như muốn nhắc nhủ mãi với lãng quên về những khoảnh khắc đã bị chối bỏ của đời sống, về sự luân hồi vĩnh cửu của một thứ nhan sắc chẳng thể phai tàn theo năm tháng, về những đường nét thiên nhiên hoang mang say đắm..., về cả nỗi khắc khoải bất an của vẻ đẹp Nga lặng lẽ, u buồn...

       -Này cậu, có nhìn thấy ngôi nhà bằng đá xám có tường bao quanh mọc phủ đầy dây leo và những cành nho bên khung cửa sổ kia không? Người khách đồng hành lại bắt đầu thì thầm trong tiếng ru êm của con tầu đang trôi đi như mơ qua các triền núi nghiêng bên mép biển xa... Ngôi nhà theo tay ông chỉ đứng trơ trọi dưới ánh trăng sáng trông cô lẻ như một nỗi mơ mộng còn sót lại, một nỗi mơ mộng mà chẳng có thể nào tìm ở đâu ra được sự đồng cảm... Lâu lắm rồi - Người khách đồng hành tiếp tục mở lời: Đâu như từ trước cả thời Trung Cổ lận, hầu hết các triền núi và các thung lũng chạy dọc ven theo bờ biển này đã từng là địa bàn cư trú của các bộ lạc bản địa thuộc chủng tộc người Circassian - Cherkess, có cùng chung nguồn gốc Caucasus với tổ tiên của giống người A-rập da trắng tại một số Quốc Gia ở vùng Cận Đông - Tiểu Á bây giờ. Các bộ tộc này, trải các thời kỳ vẫn chủ yếu sinh sống bằng nghề chăn dắt gia súc, làm vườn, nuôi ong, ủ rượu vang, và thêm cả nghề... cướp biển nữa. Phụ nữ của họ có sắc đẹp trời phú. Đặc biệt rất nổi danh với cái dáng “thắt đáy lưng ong” từng có thời ngự trị tuyệt đối khắp các harem, cùng các hành cung vua Thổ... Theo như lời kể từ những truyền thuyết, cũng như từ nhiều trang mô tả của các nhà nghiên cứu, thì hết thảy con gái bộ lạc đều bị bắt buộc phải mang một thiết bị bằng da ôm siết lấy phần eo lưng ngay từ lúc còn bé xíu (Giống như là phụ nữ Trung Hoa ngày xưa bó chân để có dáng di yểu điệu, quý phái... vậy.) Và cậu có biết không? Ta đã từng ôm được trong vòng tay này của ta đây một trong những chiếc eo thon kỳ thú và đầy kiêu hãnh đó... Tin ta đi! Dẫu chuyện xảy ra cũng đã lâu lắm rồi... Tận từ cái thời ta còn trẻ lận... Mà cậu thử nghĩ: bây giờ cứ mỗi vài ba năm một lần, ta lại tìm đủ mọi cách để lại được có mặt trên những chuyến tàu đi xuyên ngang qua vùng này..., như thể là đi lại trên những chuyến tàu mấy mươi năm xưa của dĩ vãng vậy... Để làm gì? Khi mà đã rõ ràng rằng sống tức là lúc nào cũng phải luôn luôn tiến về phía trước...
...
H yêu quý! Anh quả thật là lộn xộn quá, chẳng có thứ gì ra với thứ gì... (Ờ, ờ... Thì có cô bạn gái cũ hồi còn đi học vẫn cứ thường hay cười mà bảo, rằng: trong cái đầu của gã sao lại có lắm những ý nghĩ lộn bậy giống y như là một nồi cá kho xếp ngược đầu đuôi thế hả..., là gì? Hà hà... Thì thôi kệ, chứ còn biết phải làm sao?) H yêu dấu! Đã 4 giờ 30 phút sáng. Ở trong ngôi nhà nằm xa cách xa anh bây giờ đó, chắc là em vẫn còn đang say ngủ... Ở cái xứ sở có những cơn lạnh từ nửa đêm trở về sáng này, em có nhớ mà đóng hết lại các cánh cửa sổ để cho gió đỡ lùa qua không? Và những giấc mơ trong đêm hôm nay có làm cho em giật mình tỉnh giấc? Con tầu ở chỗ anh cũng vừa mới trườn qua khỏi một bờ vực hiểm dốc đang rùng rùng tăng tốc lao về phía trước. Gió biển thổi ngây ngất. Và tiếng xình xịch của những bánh sắt con tầu đã lại bắt đầu đều đều gõ nhịp lên trên những khớp nối đường ray nghe miên man như điệp khúc của một bản nhạc đường trường không bao giờ dứt...
...
         - “Xin Quý Khách lưu ý! Chuyến tầu mang số hiệu 086 đã vào ga Sochi, hiện đang đỗ trên đường số 4, Platforma N. 3... Quý Khách xin vui lòng kiểm tra lại hành lý trước khi rời tầu... Bây giờ là 7 giờ kém 15 phút sáng. Nhiệt độ không khí ngoài trời là 16 độ bách phân...” Giọng nữ cao của cô phát thanh viên nhà ga vang vang trên hệ thống loa. Anh chào người khách đồng hành đang đứng ở bậc lên xuống với một nụ cười thật nhẹ nhõm. Buổi sáng sớm se lạnh. Thành phố hãy còn đương ngái ngủ. Những ngọn đèn đường mờ nhòe... mờ nhòe... trong sương. Những bóng người cao thấp bước vội vã... Những chiếc ta-xi phóng ào ào lên những con dốc... Biển lặng lẽ một cách đầy thấu hiểu... Và, em ạ... anh rốt cuộc thế là cũng đã trở lại với một phía đầu kia nỗi nhớ của mình - trở lại để thấm thía thêm mãi một điều, rằng chẳng có gì ở trên thế gian này, chẳng có gì: kể cả năm, kể cả tháng, kể cả những mùa mưa nắng... lại có thể cướp lấy mất đi được của anh niềm hạnh phúc giản dị được yêu em như thuở ban đầu...

Lời bài hát Nga Hắc Hải của tôi:

“... Biển sóng xanh bát ngát quê ta, mang tình yêu thắm thiết nơi xa
Cột buồm in trắng xóa trên bến tàu, đèn pha lấp loáng soi muôn màu
Nơi đây hương đêm còn vương trên phố quê hương ven bờ biển xanh bát ngát
Những đêm phương Nam mơ màng biết bao...
...
Bên em thân yêu mà không sao quên được cánh chim hải âu trên sóng biếc
Lắng nghe rì rào Hắc Hải thân yêu...” 

nhẹ nhàng vọng ra từ một quán cafe nào... ở góc phố nghe buồn da diết. Nhưng mà thôi, em hãy cứ ngủ cho ngoan, nhé! Và hãy cứ thức dậy cho thật là đều đặn, mỗi ngày, vào lúc mặt trời chiếu lên tia nắng sớm... Hãy cứ sống với người tha thiết! Song hãy nhớ đừng quên có gã trai lãng đãng đã lặng lẽ yêu em thủy chung suốt từng ấy năm ròng...

        -Này, người anh em... Về đâu? Đừng có ngại gì chứ, giá cả hữu nghị thôi mà...

Anh lắc đầu quầy quậy... Tại thật sự chỉ muốn đi bộ. Muốn hít thở một chút không khí trong lành. Muốn được yên lặng... bước thật chậm và thong thả nghĩ ngợi về chiếc lúm đồng tiền nằm ở ngay bên khóe miệng, về mái tóc của em, cái dáng nhỏ nghiêng nghiêng... Biết làm sao khác được? Muốn cả ngẩng cao đầu lên thêm chút nữa, để nhìn thẳng xuống dưới đáy của cuộc đời này...

Đã ló dạng một hừng đông nơi cuối biển...

Con đường cỏ ướt đẫm sương sớm chạy viền theo xung quanh công viên thành phố. Những hàng cây phong khẳng khiu, gầy guộc... trông lơ mơ lơ ngơ trong những chiếc áo mùa vàng rực. Những cây sồi cổ thụ đứng trầm mặc, lá đã ngả sang màu tím đỏ. Những bụi miên liễu rũ mớ tóc xanh buốt ở bên khúc sông xưa. Từng đàn chim Hải Âu đứng chân co, chân duỗi nơi những bãi bồi cát lở giữa dòng. Gió đồi thông rào rạt. Trong hương gió thoang thoảng mùi lá mục. Rừng lặng lẽ và biến động… theo chiều thẳng đứng của địa hình. Những cánh rừng hỗn hợp kiểu Colchis bao gồm hoàng dương, bạch dương, dẻ, sồi, trăn, du, tần bì… che phủ khắp các cao độ nhỏ. Các dạng đồng cỏ kiểu thảo nguyên Âu - Á thấp thoáng, rải rác tại một số nơi trên sườn núi xen lẫn với rừng cây vân sam và linh sam… chiếm ưu thế ở các cao độ lớn hơn. Và xa xa hơn chút nữa, ở tít mãi tận phía cuối tầm mắt, nơi kết thúc màu đậm đặc của những cánh rừng…, là đới núi cao với đường băng giá vĩnh viễn bắt đầu đâu từ khoảng cao độ hai ngàn rưỡi - ba ngàn thước tính trên mực nước biển. Những đỉnh núi phủ tuyết vĩnh cửu trắng lấp lóa… của rặng Đại Kavkaz in hình nổi bật lên trên nền trời đang ửng hồng trong nắng của buổi bình minh. Ngày đã rạng. Một ngày mới đã lại bắt đầu. Làm sao mà anh lại có thể nhớ em đến như thế này? H ơi…!

Ngày... Tháng... Năm...
Cỏ-

  • Cỏ
    • Cỏ
    • Apr 5, 2013 5:54 AM
    Thảo Nguyên at 11/05/2011 08:54 am comment
    Cỏ không gửi thư cho một người và gửi thư cho tất cả mọi người.
    *
    Cỏ at 11/05/2011 08:32 pm reply
    Hỏng dám à! Cỏ chỉ gửi cho đất cho trời vậy thui... cỏ liên thiên cỏ chơi đó mà.
    *
    tieumuoi at 11/03/2011 06:40 pm comment
    Say đắm quá ...một mối tình có lẽ đã xa ...những vần thơ, những bức thư...nồng nàn một gương mặt tình yêu ....gợi tieumuoi nhớ Puskin… Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm… Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
    Cỏ huynh đang ở tận nước Nga xa xôi ah...đôi lúc Muoi cứ nghĩ ...blog hay thật ...chiếc cầu nối không biên giới ! p/s : Muoi hơi bận chưa đọc nhìu ...từ từ sẽ khám phá ngôi nhà của Cỏ huynh đó.
    *
    Cỏ at 11/04/2011 06:37 am reply
    Khám phá bằng con mắt của một Kiến Trúc Sư à? Ha ha... Coi chừng chớ huynh đặt bẫy tùm lum trong nhà đó... Nhà cỏ mà, hà hà... Mà này, con gái mà học nghề kiến trúc này: vậy là giỏi lắm đó, huynh hâm mộ cực kỳ, bởi một Kiến Trúc Sư=1 Kỹ Sư+ Họa Sĩ (trường hợp của Tiểu Muội thì còn phải cộng thêm bao nhiêu là cái Sư, cái Sĩ... khác nữa, hihi... ) Ừ, huynh đang ở cái nước Nga xa xôi ấy đây! Và nếu như mà trời tự dưng mấy hôm nay không đột nhiên trở lạnh, huynh tất đã đãi Tiểu Muội vại bia tổ chảng+cá taranka đặc sản của Nga rồi(ngon lém, chẹp chẹp...). Thui, để bữa khác trời ấm lên rùi huynh tính. Bây giờ trà nhé? Hay là cofee? Mấy thìa đường "củ cải" đây?(Là đường làm từ củ cải đường... đó, chớ ở bên này có có mía đâu... Mà nó ngọt hơn đường mía nhìu- đừng có mà nghĩ huynh tít kịm nghe chưa? Ha ha ha... ) Uống đi, rùi đi học bài... Hổm khác nói chuyện típ. Cảm ơn Muội đã ghé, nhé! Và có lời chào SAI... G...O...N... nghe!
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Apr 5, 2013 5:57 AM
      Tử Đinh Hương at 11/03/2011 05:28 pm comment
      "Ngày lại ngày quyện lấy nhau trong một màu vàng đục. Nhưng đôi khi trong cái màu vàng đục ấy, Chamet lại thấy trong lòng mình hiện lên một áng mây hồng - đó là bộ áo dài cũ của Suzanne. Từ tấm áo ấy phảng phất hương xuân tươi mát như thể người ta cũng để nó lâu trong một giành hoa tím. … Ai chưa từng xúc động với hơi thở nhè nhẹ của thiếu nữ trong giấc điệp mơ màng, người đó chưa thể hiểu thế nào là sự dịu dàng. Môi nàng tươi hơn cả những cánh hoa ẩm ướt và trên mi nàng lấp lánh những giọt lệ đêm..." (Bụi quý) "...Chàng biết rằng mình có thể yêu đến đau khổ mỗi lời nói của người đàn bà ấy, yêu từng chiếc lông mi rơi của người đó, từng hạt bụi vương trên tà áo nàng. Chàng hiểu điều ấy. Và chàng nghĩ rằng một mối tình như thế nếu cứ để cho nó bùng lên thì trái tim chàng sẽ không chứa nổi. Nó sẽ mang lại biết bao dằn vặt, biết bao niềm vui, nước mắt và tiếng cười, làm chàng không đủ sức chịu đựng tất cả những đổi thay và những bất ngờ của tình yêu ấy..." (Chuyến xe đêm)- Cỏ là đây chứ gì? Và đó là căn nguyên của… “Những bức thư không gửi”, của “Dáng xưa”, của “Đêm đã thắp buồn lên nến nhớ...”, phải vậy không?
      *
      Cỏ at 11/04/2011 08:15 am reply
      Giời ạ! TĐH làm Cỏ cứ cảm thấy mình như bị "lột trần" ra trước mắt TĐH vậy... Nhưng mà thôi được, hổng có sao, mình giờ là bạn thân mờ, đúng không?
      *
      Thảo Nguyên at 11/02/2011 04:02 pm comment
      Lang thang thế này thích nhỉ?
      *
      Cỏ at 11/04/2011 08:20 am reply
      Nhìu lúc cũng mỏi chơn lém, nhìu lúc cũng chỉ thích nèm nhà thui...
      *
      Thảo Nguyên at 11/01/2011 07:35 am comment
      Tưởng Cỏ toàn viết thư trong lúc ngủ chứ? Thế mấy cái này viết lúc thức à? Thức mà cũng mơ.
      *
      Cỏ at 11/02/2011 05:46 am reply
      Hơ hơ... là cái gã khờ...
      *
      Thảo Nguyên at 10/31/2011 11:39 pm comment
      Sang nhà Cỏ, chúc Cỏ ngủ ngon và viết tiếp thư không gửi thật hay.
      *
      Cỏ at 11/01/2011 06:00 am reply
      Cỏ mà ngủ, thì chỉ có "gáy" thôi... chứ không làm sao viết thư cho được, nói gì đến hay, hu hu...
      *
      NHU MÌ at 10/31/2011 10:43 am comment
      Meo meo..............
      *
      Cỏ at 10/31/2011 06:09 pm reply
      .............. con mèo "ngắn đuôi". Dạo này có còn bắt chuột để đánh chén nữa không?
      *
      hoa_xuongrong21 at 10/31/2011 05:56 am comment
      nỗi nhớ dâng đầy trong anh khuôn mặt em nụ cười em vòm ngực ấm tưởng như máu trong tim đông đặc nỗi nhớ dâng đầy dâng đầy.
      *
      Cỏ at 11/01/2011 05:47 am reply
      Sang nhà HXR, nhưng mờ đông quá, không có chen lấn nỗi... Mí lại thêm cái hội "ma cũ" bên ý dọa: Thứ cỏ như ngươi, ai cho mọc ở đây? Nhiễu! Ra ngoài công viên kia mà chơi... Nhà người ta đang chờ sổ đỏ để lên 100 tầng, còn không biết? Khôn hồn thì biến... Thế là hãi quá chạy bay ngay trở về nhà ngồi. Mà đã ngồi ở nhà rồi thì cóc có biết sợ "ma" nào nữa đâu, nhé! Mời HXR vào uống cốc cafe , he he... (Đùa thôi, chứ cảm ơn HXR vì bạn đã ghé, đã để lại lời hát... Không phải nịnh, nhưng quả thật là thấy bạn có nụ cười... rất xinh)
      *
      Tử Đinh Hương at 10/30/2011 10:29 pm comment
      Thỉnh thoảng lại sang nhà Cỏ để nhấm nháp một chút lãng mạn... một chút thơ...
    • Cỏ
      • Cỏ
      • Apr 5, 2013 6:07 AM
      Thảo Nguyên at 10/29/2011 08:27 am comment
      "He he..., nè: có hơn 70 phần như thế nhé! Để từ từ gã ta chỉnh sửa lại chút đã, cho nó đỡ đụng chạm lung tung..." Cái này thì sao là bịa được. Cỏ đang cố gắng che giấu sự thật đây mà.
      *
      Cỏ at 10/29/2011 04:46 pm reply
      Hu hu hu..., Giàng ui, Đất Nước Thảo Nguyên ui! Cỏ "nổ" một phát chơi với bạn Nhu Mì của cỏ đó mà... Bạn í nhắng, mí lại ngỗ nghịch thông minh lắm! Không "nổ" thế, bạn í cóc sợ... Mà Thảo Nguyên cả tin đến thế ơ?
      *
      Tử Đinh Hương at 10/28/2011 04:45 pm comment
      Đồng chí Cỏ lại nguỵ trang rùi, chiện cảm xúc vậy làm sao bịa được!
      *
      Cỏ at 10/29/2011 04:32 am reply
      Đùng chí Cỏ núa thiệt, chớ nghị trang hùi nầu đâu? Chiện bịa 100% đó mờ. Giống y như chiện thiệt hở? Bậy quớ, bậy quớ... hơ hơ
      *
      NHU MÌ at 10/28/2011 08:57 am comment
      He he, cứ tưởng sắp được nghe một thiên diễm tình sử, ai dè chỉ có tới đây thui seo? Thất vọng wé....
      *
      Cỏ at 10/29/2011 04:39 am reply
      He he..., nè: có hơn 70 phần như thế nhé! Để từ từ gã ta chỉnh sửa lại chút đã, cho nó đỡ đụng chạm lung tung... Ai dè..., mí lại chẳng em dè, he he...
      *
      NHU MÌ at 10/27/2011 01:40 pm comment
      Thư không gửi chỉ đi xuất bản online đọc thoải con gà mái như vầy thôi há. Nói túm lại là đồng chí Cỏ zứt chi nà nhớ nhung đồng chí H (chứ hem phải đồng chí V ??? Why???????????), đồng chí Cỏ viết nhanh cho ra phần 4 phần 5 khai coi có chuyện chi éo le mà để đến nỗi chia ly nên giờ nhớ nhớ nhung nhung loạn xà ngầu như vậy hả?
      *
      Cỏ at 10/28/2011 07:00 am reply
      Đùng chí V cứ online đọc thoải mái con gà trống lun đi, hì hì... Dưng nhớ đừng si diễn liên thiên, hỏng hết chiện bịa của gã ta giờ, khơ khơ khơ... Phần 4 phần 5... hok cóa, hết nhẵn roài. Lấy cái chi mà khoai? Hỏi hoài đét đích cho giờ...
      *
      Thảo Nguyên at 10/26/2011 11:53 pm comment
      Phần 2 hay hơn phần 1. Phần 3 lại hay hơn phần 2. Túm lại là càng về sau lại càng hay hơn trước "Cỏ già" ạ.
      *
      Cỏ at 10/28/2011 07:03 am reply
      Cái này là cái nước gì? Mà bốc khói tùm lum như thế? Cofee hả? Thanks Thảo Nguyên nghe!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét