Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Thu...

Category: Văn, Tag: Đời sống, Khác
09/12/2011 10:26 am

Photo- Net








 








Mấy hôm trước có đọc được một cái Entry hay ho của người bạn viết về thu. Bạn gọi tên nó là Chợt thu... Một đoản văn nhẹ nhẹ và đẹp. Kể ra thì bạn cũng có hơi hơi điệu điệu một tẹo, chỉ một tẹo thôi (Vì bạn là con gái mà, con gái mà không điệu... thì coi sao được?), còn lại nữa là bình dị, man mác, và... gợi:

Trăng đang một nửa. Và hình như lơ đãng.

Nhưng mà kệ, vì đêm thu vẫn đang chậm rãi trôi qua.

...

Nhưng mà kệ, vì ngày thu vẫn đang chậm rãi ghé qua.

Hoa cúc đã vàng suốt lề chợ vào ban sáng...

Hôm nay mình ngồi đọc đọc lại, rồi miên man chợt nghĩ: Ừ nhỉ, lại đã sắp sửa giữa tháng 9 rồi- Chớm thu rồi! Lại đã sắp sửa bắt đầu mùa rồi! Cứ muốn ngồi ngồi thêm chút nữa, nghĩ ngợi thêm chút nữa, về những câu chữ của bạn, mà không được. Chiếc điện thoại di động ngủ trên mặt bàn vừa mới rung lên một tin nhắn sớm: "Biển vẫn ấm. Nhưng mà gió thì đã hơi hơi lạnh..." Mình đứng dậy, mở cánh cửa sổ- quăng cái nhìn ra phía ngoài mênh mông và bỗng nhận thấy nắng đã ngơ ngác nhạt..., như thế có nghĩa là mùa đã về thật gần đâu đó, như thế có nghĩa là lại đã sắp sửa bắt đầu dịu dàng dịu dàng những cơn mưa rơi rơi thầm thì trên khắp các phố xá... Lại đã sắp sửa bắt đầu phai đi những chiếc lá... Cỏ dưới chân lại đã sắp sửa bắt đầu tàn tạ, và lũ chim thiên di cũng lại đã sắp sửa bắt đầu cùng nhau vỗ cánh bay lên đường. Và những thảm cúc dại dài dọc theo suốt hai bên con đường mình vẫn thường đi qua lại mỗi ngày bây giờ chắc chẳng còn mấy chốc nữa rồi cũng sẽ lại thêm một lần nở bung ra trong se sắt những cánh hoa rưng rưng màu nhớ... Mùa sắp về thật rồi đó! Cũng chóng mà thôi. Chỉ cần thổi một cơn gió nhẹ... Hay chỉ cần đổi một chiều mây... Là tất cả sẽ lại bắt đầu...

Tự dưng muốn viết một cái gì đó cho buổi chớm thu này, mà loay hoay hoài không viết được. Ý nghĩ cứ trôi tuột đi đâu mất hết trong những cố gắng suy gẫm mệt nhọc, trong những nỗi bất lực tìm tòi tuyệt vọng. Đầu óc trống rỗng. Và những khoảng vắng hụt hẫng, toang hoác ở nơi trái tim...

Thì thôi. Nhớ lại cái bài này, mình viết nó cũng lâu lâu rồi, viết rồi xếp đại nó vào trong cái định dạng "sên sắc sến", vào trong cái thể loại ngớ ngẩn cù quay quả đất-đàn bà... Mà nó là thu phai cơ, chứ không phải Chợt thu... hay Chớm thu... gì? Thế cũng là hợp lý, chứ mà bạn đã viết cái Entry đẹp đẽ dành cho lúc chớm thu kia rồi, giờ mình lại còn chợt với chớm thêm phát nữa..., thì thành ra coi như ta đây điếc không sợ súng thần công ư?

Đã nói rồi, bài thu này, viết xong rồi mình cũng không thích lắm...

Nhưng mà thôi kệ... (Bắt chước bạn, nhưng có thêm chữ "thôi" vô, cho nó khang khác đi chút, cho nó đỡ mắc phải cái tội đạo văn, hà hà...) cứ trưng nó ra đây, coi như bát cơm nguội..., đỡ khi đói lòng:

Thu phai
 
Buổi sáng bâng khuâng chiếc lá
Rơi như một tiếng thở dài
Rơi như một lời giã biệt
Của mùa thu đã phôi phai

Buổi sáng mong manh chiếc lá
Rơi ngoài trời mưa bụi bay
Rơi như một bàn tay vẫy
Mùa đã đi qua nơi này...

Mùa thu thẹn thùng heo may
Sao thu không về gõ cửa?
Nhà anh ở ngang lưng đồi
Bếp nhà anh còn đỏ lửa

Nhà anh trồng toàn những gió
Ngày buồn gió cất lời ca
Nhà anh mọc đầy những cỏ
Đêm vui cỏ hát thật thà

Buổi sáng anh nghe tiếng lá
Rơi hoài ngoài thềm hiên mưa
Thấy lòng ngu ngơ đến lạ
Mùa đã đi qua bao giờ...?

Kr. Tháng 11/2008- Cỏ


Photo- Net
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét