Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Những bức thư không gửi...(Trích)-1

Category: Văn, Tag: Đời sống, Khác
10/19/2011 05:12 am

"Đôi khi nắng qua mái hiên..."

...
Em yêu dấu!
... Anh cứ nhớ hoài hoài cái lần đầu tiên anh bắt gặp em ngồi đọc sách ở nơi ban-công buổi chiều có quá nhiều gió đó: Trông em thật là mảnh mai, xinh xắn, thật là thánh thiện, thật là hiền... trong bộ quần áo thể thao màu đỏ (Làm anh có liên tưởng ngay đến hình ảnh “Cây phong non trùm khăn đỏ...” trong thiên truyện cùng tên của Chinghiz Aitmatov... mà anh đã đọc vào những ngày hè xa xăm nào của tuổi nhỏ, trên một cánh đồi trung du bây giờ chỉ còn bập bềnh mơ hồ trôi mãi đâu trong ký ức - Anh đặc biệt thích nhân vật là cô gái có tên Axen trong câu chuyện quá đỗi xúc động của một trong những nhà văn vĩ đại nổi tiếng vào hàng bậc nhất thế kỷ 20 này). Tóc em hồi đó dài thật dài, dịu dàng hất mãi qua một bên. Nắng buổi chiều (một buổi chiều cuối hạ đầu thu) vàng rực rỡ lên trên mái tóc, trên vai áo... Em ngồi, chuyên chú bên trang sách, nghiêng đầu lắng tai khi âm thanh tiếng đàn ghi-ta hoang đường của chàng trai sinh viên đa tình và lười biếng nào vừa bất chợt khẽ khàng cất lên chơi vơi trong không gian êm mơ màng của khu ký túc xá nghe xa vắng và nhung nhớ như một niệm khúc thấm đẫm từng nỗi buồn phiền muộn thật là nhẹ nhàng... Bóng những hàng bạch dương thân trắng cũng lấp lánh sáng ánh lên ở phía đằng xa xa nơi thấp thoáng những vệt mòn nằm tận cuối những con đường... Bầu trời cao và xanh, mây bay ơ hờ... Em cười, nụ cười chung chiêng má lúm đồng tiền... Anh nhìn, và anh nghĩ: “Mình có thể hôn cô ấy suốt đêm...” Ôi trời! Đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi? Hơn nửa đời người... Nhưng anh sẽ nhớ cái buổi chiều định mệnh đó thêm vài ba mươi năm nữa, thêm vài ba trăm năm nữa (nếu như mà có thể sống lâu được đến thế, anh cũng vẫn sẽ nhớ đấy, em yêu ạ!)

Đã bao năm rồi mà anh vẫn nhớ
Một buổi chiều hè

Lung linh áo đỏ

Em má lúm đồng tiền

Ngồi đọc sách trên ban-công đầy nắng

Bầu trời thì xanh, hàng bạch dương màu trắng

Mắt em cười trong veo...


Đã bao năm rồi anh cứ ngỡ chiêm bao

Em tóc gió rối đời anh buổi đó

Bao mùa đến mùa đi... Sao em còn mãi ở?

Nỗi dịu dàng thống khổ của anh...


Anh đã yêu em chẵn hai mươi năm

Và anh sẽ còn yêu em thêm hai mươi năm nữa

Dẫu mái tóc em đã ngả màu

Và trái tim anh đã mỏi

Những nhịp đập cuối cùng

Anh vẫn cứ yêu em...

........................................................................

 

Cỏ- 
Ngày Tháng Năm Không...


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô nhỏ at 01/03/2012 07:20 am comment
Anh viết hay quá Cỏ ơi! Đọc văn và thơ mà như đang chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp... Cô gái áo đỏ có đôi lúm đồng tiền và mắt cười trong veo ngồi đọc sách, dáng nghiêng nghiêng cho mái tóc dài xõa tung trong gió làm rối bời lòng ai kia... bầu trời xanh, hàng bạch dương thì trắng...
Cỏ at 01/09/2012 11:39 pm reply
Nhưng mà: "Đã bao năm rồi anh cứ ngỡ chiêm bao..." đó thôi... Cười!!
Thảo Nguyên at 10/20/2011 08:41 am comment
Văn viết thật đẹp. Nhưng có chỗ hơi phô trương. Hihi... Chúc Cỏ mãi xanh như Cỏ.
Cỏ at 10/20/2011 06:22 pm reply
Vui một chút... vì lời khen, băn khoăn một chút... vì lời phê- Như thế hóa ra là hòa, ha ha... Đùa thôi, chứ hình như... cỏ đã hiểu. Có lẽ cỏ chỉ do vô ý, vô tình... Nhưng dẫu sao vẫn phải rút kinh nghiệm. Cảm ơn người Sơn Tây của QD nhé!
Tử Đinh Hương at 10/19/2011 08:07 pm comment 
Cảm xúc thật dịu dàng, sâu lắng,  hiền như bạch dương... Dòng hồi ức đẹp và sáng, lãng mạn như câu chuyện mà Cỏ yêu thích: "Cây phong non trùm khăn đỏ".  
P/s: TĐH ngỡ ngàng và thấy thật thú vị khi gặp một người có cùng sở thích với những tác giả và tác phẩm mà Cỏ đề cập đến. Chúc Cỏ một mùa không lạnh nơi xứ tuyết ấy!  
Cỏ at 10/19/2011 09:02 pm reply 
Cảm ơn lời chúc! Hy vọng là Cỏ sẽ có đc một mùa "tuyết ấm"... Cỏ-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét