Category: Văn, Tag: Đời sống, Khác
02/04/2012 01:58 am
“Trên dòng sông của em anh
là chiếc ghe
bầu duy nhất/ Xuôi ngược tháng năm lặng lẽ cánh buồm...” _ Nguyễn Trung Bình-
..................................
Chiều. Buổi chiều nắng.
Và, nhiều gió. Những cung đường nằm thênh thang im lặng dưới bánh xe lăn... Những
vòng quay lạo xạo của một viên sỏi mòn nào mắc kẹt đâu đó nơi vành lốp nghe
mang mang mơ hồ tựa như thể bản tự khúc của một cuối ngày vắng vẻ. Gió thổi
hoang hút những cánh bay bồ công anh xoay xoay tơ trắng, và nắng đổ tràn màu mật
ong lên những cánh đồng hoa diên vĩ chạy dài tít tắp... mãi tới tận phía bên
kia triền dốc. Diên vĩ đồng đã vào độ trổ bông... Những bông hoa to lớn sắc
vàng rực rỡ cứ cố vươn cao vươn cao mãi những cuống hoa kiêu hãnh quay theo ánh
nắng mặt trời suốt từ sáng cho đến tối... Truyền thuyết Hy Lạp - La Mã cổ đại
kể lại rằng, xưa nữ thần Clytie say mê thần mặt trời Apollon nhưng không được
Apollon để mắt tới. Và vì nữ thần cứ mãi đứng ngước nhìn mặt trời (tức Apollon)
quá lâu, chân bà biến thành rễ quấn chặt vào lòng đất và khuôn mặt kiều diễm của
bà hóa thành một bông hoa... vĩnh viễn suốt đời hướng theo ánh nắng... Sự
tích hoa diên vĩ đẹp đẽ và lãng mạn ra đời đã từ rất lâu rồi như thế đó, cho
nên được các thiếu nữ si tình rất thích và thường mua đem về trang trí. Một chiếc
bình cắm những bông hoa diên vĩ hắt sáng bên khung cửa sổ... có lẽ sẽ luôn làm
cho ngôi nhà trở nên ấm áp sinh động, và gợi lên được chút gì mơ mộng...
........................................
Em thương mến!
Mùa hè năm một ngàn chín
trăm chín... Lúc anh mới lần đầu đặt chân đến miền đất này, những cánh đồng hoa
diên vĩ ở ngoại ô thành phố cũng đang vào độ trổ bông... Anh nhớ- mình đã ngơ
ngẩn ngắm nhìn hoài không biết chán, qua ô cửa sổ của con tầu, cái biển màu
vàng miên man lặng lẽ, mà chập chờn xao động... cứ trải rộng... trải rộng...
dài mãi ra cho đến hết trọn cả tầm mắt.... Cái mùa hè giờ đã trở thành điều quá
đỗi xa xăm đó... anh mới vừa ngoài hai mươi tuổi..., mới vừa ngoài hai mươi tuổi...
và không hề chờ đợi rằng đời sống rồi đây sẽ vĩnh viễn chia cắt số phận anh ra
làm hai phần trước và sau... của cái buổi chiều định mệnh ở nơi ban công ngập
ngừng nắng và có thật quá nhiều gió đó..., nhiều đến nỗi đã khiến tóc em bay suốt
ngần ấy năm ròng... Em yêu dấu! Anh quả thực tình là đã chẳng thể hiểu ngay ra
được điều hệ trọng, khi cứ cố giữ vẻ bình thản đứng ngắm nhìn từng từng sợi nắng
dịu dàng buông nghiêng trên mái tóc em, dịu dàng buông nghiêng trên trang sách
dường như có màu của cả những thảm cỏ thảo nguyên xa... em đang đọc. Bây giờ,
đã trôi qua đi không biết bao nhiêu là năm- tháng..., nhưng mỗi lúc hồi tưởng,
anh lại cứ giật mình mà nhận ra rằng sao cái dáng em ngồi nhẹ nhàng và đoan
trang trong buổi chiều hè xa xôi ấy... trông lại giống với bông hoa diên vĩ đồng
lặng thầm và kiêu hãnh làm vậy? Để anh mãi rồi chẳng có cách gì quên em đi được...
Để anh mãi rồi chẳng có cách gì thôi lẩn thẩn những buổi chiều một mình băng
qua những khu đồng vắng, quanh quẩn như thể gã khờ bên những ngôi nhà có những
bậu cửa sổ nhỏ bằng gỗ sơn xanh thấp thoáng những đóa hoa rưng rưng màu nắng,
mà nghe đâu như cơn gió năm xưa cứ mãi thổi gọi về hoài một mùi hương nôn nao
trong ký ức...
..................................
Em yêu dấu!
Chiều đã tắt... Có lẽ cũng
sắp tối... Ở nơi xa tít tắp tận phía cuối của đường chân trời hẵng còn đang le
lói ánh hồi quang chưa dứt kia anh thấy đã bắt đầu nhấp nháy những vì sao...
Ngày đã cạn... Và em ạ, hãy nói cho anh hay: vào đúng cái buổi chiều định mệnh
xa xăm năm ấy đó... em đã đọc những gì? Anh thì, cho đến tận bây giờ, cũng chẳng
rõ là vì một lý do hay là căn cớ nào, vẫn cứ mãi đinh ninh rằng, em khi đó đang
đọc Những vì sao..., chẳng biết nữa, nhưng đúng là anh đã nghĩ như thế...
Những vì sao... của An-phông Đô-đê...
............................................
“Mục đồng chào cô chủ, cô
có muốn tôi kể chuyện những vì sao..........”
.......... Đêm........ vẫn
lấp lánh ánh sáng........ Những vì sao vẫn tiếp tục cuộc hành trình lặng lẽ và
muôn thuở........., chú chăn cừu Prô-văng-xơ và cô chủ Xtê-pha-nút vẫn tựa lưng
vào nhau “lắng nghe thế giới huyền ảo thức giấc trong cô liêu và tĩnh mịch”, giọng
chú vẫn thầm thì và dịu dàng:
“.......... sao Mục đồng đi
theo sao Saturne, và........., họ cưới nhau..........”
.............................................
Cỏ-
-------------------------------------------------------------------
MinhHa at 02/11/2012 09:12 am
comment
"Chiều. Buổi chiều nắng. Và, nhiều gió.............................................
Diên vĩ đồng đã vào độ trổ bông ........... " Đẹp . Đẹp mơ màng . Anh cỏ
hay nghê ta ! P/s : Út biệt tài phang chảo, biết lái máy cắt, biết sử dụng đao ...... Thứ gì cũng làm anh cỏ phải liệu hồn. Vì vậy đừng có lôi Cơ Tu , Mơ nông ra đây mà hù nghe !!!
Cỏ at 02/11/2012 05:20 pm reply
Máy cắt... cỏ á? anh cóc có
sợ gì, hà
hà... cafe đi,
rồi trèo lên... lái thử anh coi, không được là anh lại kêu Cơ tu, Mơ nông bắt
trói...
Thảo Nguyên at 02/10/2012 11:54 pm
comment
Đã
có ý định... ăn cắp lá thứ này của Cỏ đấy. Làm sao bây giờ nhỉ?
Cỏ at 02/11/2012 05:59 am
reply
Ăn cắp... là sẽ bị đánh đòn
liền, nghe chưa ? Còn cứ lấy về đàng hoàng... thì không có sao.
Thảo Nguyên at 02/10/2012 11:47 pm
comment
Nói
thật nhé, cái này... tinh tế thật đó. Uổng quá, sao lại không gửi nhỉ?
Cỏ at 02/11/2012 05:53 am
reply
Ơ... Nếu mà gửi... thì làm
gì còn gọi được là Thư không gửi ... chứ!
Cô nhỏ at 02/10/2012 09:25 pm
comment
Để
anh mãi rồi chẳng có cách gì thôi lẩn thẩn những buổi chiều một mình băng qua
những khu đồng vắng, quanh quẩn như thể gã khờ bên những ngôi nhà có những bậu
cửa sổ nhỏ bằng gỗ sơn xanh thấp thoáng những đóa hoa rưng rưng màu nắng, mà
nghe đâu như cơn gió năm xưa cứ mãi thổi gọi về hoài một mùi hương nôn nao
trong ký ức... Đoạn này si tình quá nha! Còn đoạn này, làm cô gái nào cũng mơ mộng
mình cũng được như cô í nè: Em yêu dấu! Anh quả thực tình là đã chẳng thể hiểu
ngay ra được điều hệ trọng, khi cứ cố giữ vẻ bình thản đứng ngắm nhìn từng từng
sợi nắng dịu dàng buông nghiêng trên mái tóc em, dịu dàng buông nghiêng trên
trang sách dường như có màu của cả những thảm cỏ thảo nguyên xa... em đang đọc.
Bây giờ, đã trôi qua đi không biết bao nhiêu là năm-tháng..., nhưng mỗi lúc hồi
tưởng, anh lại cứ giật mình mà nhận ra rằng sao cái dáng em ngồi nhẹ nhàng và
đoan trang trong buổi chiều hè xa xôi ấy... trông lại giống với bông hoa diên
vĩ đồng lặng thầm và kiêu hãnh làm vậy? tặng những dòng miên man xúc cảm, nhẹ
nhàng, dịu dàng và quyến rũ của anh Cỏ đây!
Cỏ at 02/11/2012 05:50 am
reply
Đoạn này si tình quá nha!
Ha ha... Là khen hay là phê đây? Và nói chung, cánh con gái nhà các cô có...
thích những gã si tình hay không? *tặng những dòng miên man xúc cảm, nhẹ nhàng, dịu dàng và quyến rũ của anh Cỏ đây! Hà hà... Còn cho anh cỏ đi trên mây kiểu như thế này lần nữa là anh cỏ quánh... đik. Ha ha
Đặng Hà My at 02/09/2012 11:54 pm
comment
Chẹp
chẹp, cỏ loãng mạn quá, thảo nào mùa diên vĩ cứ mãi mơ màng...như hoa diên
vĩ...hì.. lại thấy: Ánh đèn mờ ảo bên thềm ướt. Lướt thướt dáng
nàng tiên hai mươi...
Cỏ at 02/10/2012 06:52 am
reply
Hơ... Em gấp thời gian
thành bước nhảy bốn chiều. Trái đất bẻ cong không gian từ mọi hướng. Chạm vào
thân thể anh. Vòng cung định hình xoay ngược ... (HMy)
Thảo Nguyên at 02/08/2012 08:45 pm
comment
Ghé
thăm Cỏ, thư không gửi nên để đó ... không đọc. Hi hi... Trả lời Cỏ mà không thấy
hiện lên, không biết blog bị sao nữa.
Cỏ at 02/08/2012 10:17 pm
reply
Hè hè... cỏ cũng đâu có
đọc. Viết cả đống... xong rồi vứt lăn lóc đó chớ! Thư không gửi mà... Viết chỉ
để xả xì trét, chỉ để chơi thôi... He he
Du ca at 02/08/2012 08:27 pm
comment
Chẳng
biết thế nào, nhưng đọc xong mí bức thư Du phải xin một vé đi tuổi thơ,
hix! Lúc trưa viết còm không mang kính,
Cỏ at 02/08/2012 09:06 pm
reply
Du bị cận thị hử? Làm anh
cỏ tưởng Du gái Huế, sống ở Vũng Tàu, viết chữ ba Tàu lun chớ! Hơ hơ... Xin vé
đi tuổi thơ... Hơ... Nhưng là cái thứ tuổi thơ nào? Nếu như là cái tuổi thơ hồi
còn nhỏ chút đó..., thì anh cỏ sẽ đi cùng với Du cho vui. Còn nếu là cái tuổi
thơ mới vừa mới lớn..., thì anh cỏ... hok xèm đi mô... KHỔ... Hu hu
Du ca at 02/08/2012 10:01 am
comment
Nếu
mà hồi đó gửi đi th kỷ niệm hôm nay dâu chắc đẹp nư b giờ anh Cỏ ha!
Cỏ at 02/08/2012 08:24 pm
reply
Là anh cỏ phịa, tưởng bở...
ra rứa thui mà Du! Chứ làm chi có cái hồi đó nầu? Cafe đi,
Du hỉ...
saobien at 02/08/2012 09:22 am
comment
Phải
chi hồi đó Cỏ huynh hông cố giữ vẻ bình thản thì bây giờ bà con đâu
có cơ hội đọc bức thư (phịa) này!
Cỏ at 02/08/2012 08:13 pm
reply
Không có bức này... thời có
bức khác chớ, Sâu Biển! Phịa mà... Không có diên vĩ... thời có dâm bụt chớ...,
hè hè... Lo chi... Lo chi...
dainhanming at 02/07/2012 05:54 pm
comment
ôi
cái ánh mắt diên vỹ từ bên ô cửa sổ cũng bí ẩn và chất chứa nhiều nổi niềm
huynh à, đệ ngưỡng mộ huynh có nhiều mối tình tuyệt đẹp.
Cỏ at 02/08/2012 05:00 am
reply
đệ ngưỡng mộ huynh có nhiều
mối tình tuyệt đẹp . Chời chời... Làm chi có Hiếu ơi! Chỉ là huynh tào lao chi
khương cho vui đó mà thoai... huynh mắc cái bệnh mạn tính kêu bằng nhận vơ nhận
xằng... mà. Roài lại còn thêm cái bệnh ham phịa ... nữa, hơ hơ...
tieumuoi at 02/05/2012 05:17 pm
comment
ui
...Những vì sao...cứ lấp lánh trong ký ức tình yêu một thời đẹp nhất ...Cỏ
huynh ui...
Cỏ at 02/08/2012 05:28 am
reply
ký ức tình yêu một thời đẹp
nhất.... nầu? He he... huynh có tới cả đống... thời lận, Tiểu Muội la thế bít
là thời nầu, ha ha... Còn Tiểu Muội bây giờ thì đang ở cí thời... hiện tại ví
thèn Cam nâu quen bữa đi du hí mùa xuân trên mấy cái cục đá đền Ăngco bên đó
chớ giề? huynh biết tỏng..., mà này, hem rõ sao của nó có lấp lánh, có nháy
lịa... như sao Vịt Nôm của mình hông ta? Ha ha...
Tử Đinh Hương at 02/05/2012 10:54 am comment
Dù
đã biết ít nhiều về Cỏ nhưng đọc rồi TĐH vẫn không khỏi ngạc nhiên vì cái
"nồng độ" lãng mạn cao đến thế! Dạo cuối năm, trong một bữa trưa nơi
nhà chị bạn, một người bạn mới quen có nói (sau một vài ly rượu) đại ý:
"Trong cuộc sống có mấy người gặp được tình yêu đích thực...". TĐH
nói: "Phải là người may mắn lắm mới có được tình yêu, mà số người ấy theo
TĐH thì hiếm hoi vô cùng...". Sau đó chai rượu khui ra hầu như chỉ có hai
người đó uống hết! Hôm nay đọc Thư không gửi lại muốn uống rượu tiếp, TDH
hiểu, có những hình ảnh đã khắc ghi trong tim thì mãi không phai, và đó luôn là
những gì tươi đẹp nhất. Quá khứ ngọt ngào, thật ngọt ngào Cỏ nhỉ? Ngọt như nắng
mật ong trải trên cánh đồng diên vĩ màu nắng, ngọt như hương của buổi chiều năm
ấy, ngọt và thơm như như nắng chiếu lên "bông diên vĩ" xa xôi của Cỏ...
Đang là những ngày lạnh giá của miền cực Bắc xa xôi, mong rằng được sưởi ấm
trái tim bằng những ngọt ngào này Cỏ sẽ luôn ấm áp. P/s: Cảm ơn Cỏ đã mang Oải
hương về nhé!
Cỏ at 02/07/2012 10:56 pm reply
Hôm nay trời lạnh 20 độ âm,
Tử Đinh Hương à! cỏ ngồi nhà và nghĩ nghĩ, rằng nếu như mà lại có thể được ngồi
cùng với Tử Đinh Hương, trong thời tiết như thế này, ở nơi một góc quán nhỏ ấm
áp nào đó... với một chai rượu nhỉ? Chậc! có lẽ sẽ là... rất tuyệt... Thân- cỏ
Cô nhỏ at 02/05/2012 09:39 am
comment
Cảm
ơn entry đã giới thiệu thêm một loài hoa tím nữa, hoa Diên vĩ.
Cỏ at 02/07/2012 10:37 pm
reply
Diên vĩ cũng còn là tên gọi
của Hướng dương... Một loại hoa quỳ. Bức này của Danh họa Hà Lan Vincent W van
Gogh... Em gái có biết mà, phải hem?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét