Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Những bức thư không gửi...(Trích)-2


*Lại H... Khổ Trang Chủ trước đã có lời trần tình ở bài Lời Ru đăng ngày 07.09- Nay mạn phép nhắc thêm một lần nữa, rằng: Đây chỉ đơn thuần là chuyện của biểu tượng chữ nghĩa mà thôi. Xin chớ hiểu lầm. Cảm ơn!


“Biển rất xanh. Nhớ H vô cùng...  _ SMS - Message 
                                                                
... Nửa đêm! H đã ngủ chưa? Rõ thật ngớ ngẩn... Mới có 12 giờ. H tất nhiên là chưa ngủ. Em đang tắm? Xem tivi? Đọc sách? Hay đang cuộn tròn trong chăn ấm áp... Đêm cuối thu se lạnh. Sân ga lặng lẽ ánh đèn... Lần cuối H đi tầu là bao giờ nhỉ? Chắc cũng đã lâu lắm rồi có phải? Khi đời sống trở nên khá giả, con người sẽ có thói quen di chuyển bằng những phương tiện khác. Anh cũng thế, nhưng thảng hoặc, lúc thời gian cho phép - Anh lại leo lên những chuyến tầu. Đi máy bay thì nhanh quá, không kịp có cảm giác. Tự lái xe lấy - thì tâm trí để hết cả vào vô-lăng, chẳng nghĩ ngợi được gì. Còn tầu? Chỉ còn lại những con tầu với dáng vẻ lầm lũi muôn đời của chúng, với tiếng còi buồn bã vương trong không gian, cùng với những sân ga mờ mịt những chặng dừng..., bao giờ cũng mang lại cảm giác trọn vẹn về những chuyến đi. Nửa đêm...! Đã nửa đêm rồi H! Chuyến tầu đâu từ vùng U-ran xa xôi đã dừng hẳn lại. Ai đó vội vã xuống… Ai đó chậm rãi bước lên những bậc thang nhỏ chênh vênh... Thấp thoáng những chiếc hôn... Bịn rịn những vòng tay... Con tầu tiếp tục cuộc hành trình... Tiếng đều đặn của những bánh sắt đã lại bắt đầu xập xình nghiến trên đường ray..., cộng với tiếng còi cô độc vang trong đêm hôm khuya khoắt... nghe sao thật buồn - nỗi buồn muôn thuở của những chuyến ra đi... 
                                                                                      
... Anh trở lại thành phố vài ngày chỉ để nhìn thấy H sau khoảng thời gian xa cách, chỉ để vững tin thêm một điều rằng: Em dẫu có đẫy đà ra chút ít nhưng dáng tóc và miệng cười... thì vẫn còn nguyên vẹn (Nhiều lúc anh cứ nghĩ lẩn thẩn: Ngộ nhỡ mai mốt H béo lên, phúc hậu ra... như lời em thường nói - số phận chiếc má lúm đồng tiền của anh kia < của H chứ >, sẽ ra nông nỗi gì?). H mến thương! Anh tự cho phép mình gọi H như thế - ở trên trang giấy này, mà chẳng sợ ai quấy rầy, chẳng lo em phản đối... Giờ thì chắc em đã ngủ, hơi thở đã thật đều, đã nồng nàn khoảnh chăn em đắp. Anh thèm biết chừng nào nỗi âu lo được ngồi canh giấc ngủ em bình yên, được khe khẽ nắm đôi bàn tay, ngắm gương mặt em..., làn môi, mái tóc... dịu dàng trên gối. H ạ! Giá mà em biết được anh đã nhớ em đến như thế nào? Nhưng thôi, ngủ đi! Giờ thì em hãy ngủ! Thành phố đã lùi xa đâu đó sau những tiếng còi... Đêm với mảnh trăng lạnh lẽo treo bên góc trời. Con tầu như thể cuối cùng rồi cũng gạt bỏ được hết nỗi u hoài, quyến luyến... hùng hổ lao về phía trước - băng qua những núi đồi và những khu rừng..., những núi đồi và những khu rừng mạn Tây Kavkaz đã vào độ cuối thu. Những cây phong lá đỏ, cây sồi vạm vỡ, rừng thông lá kim xanh cả mùa đông, những thân bạch dương trắng ánh lên trong đêm, trên nền những bức họa màu vàng lặng lẽ... Lại thấy nhớ những chuyến tầu năm xưa qua đèo cao suối sâu, qua mây mù… Lại thấy nhớ câu chuyện cổ tích về nàng công chúa đi lạc với lại gã tiều phu thổi sáo bên rừng… Lại thấy nhớ Paustovsky, thấy thương mùa thu và cô con gái người gác rừng quá chừng…          

“          -Nầy cậu... Ta làm một chút chứ!
(Giọng người hành khách cùng buồng vang lên đúng vào lúc con tầu bắt đầu chui vào một đường hầm tối om nghe âm âm như tiếng vọng tự một nơi nào xa lắc... Trời đất, H ạ! Làm cách nào để mà có thể nói được lời từ chối trước những con người vừa hiền lành vừa tốt bụng..., giống như là trước người khách đồng hành giản dị và đứng tuổi này đây?)

            -Dạ… Cảm ơn bác!

Chỉ là một đường hầm rất ngắn, thế cho nên con tầu đã lại nhanh nhẹn chui ra một cách chóng vánh. Và biển..., biển hiện ở ngay sát dưới chân, đen thẫm như một tấm gương khổng lồ lấp lánh ánh bạc...

            -Cả rặng Kavkaz có thời đã từng nằm dưới đáy của đại dương cổ xưa “Tetis” kia... Khoảng 150 triệu năm về trước, trước khi các hoạt động tạo sơn của vỏ trái đất đẩy nó lên ở vị trí bây giờ... Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Người khách đồng hành - Một ông già râu tóc trông như một chiến binh cô-dắc từ trong những bức vẽ ở thế kỷ thứ XIX bước ra - vừa lắc chai rượu, vừa mỉm cười khoát tay về phía mặt biển xa... Ta có người bạn làm nghề khảo cổ đã từng tiến hành các cuộc khai quật dọc vùng bờ biển này... Bạn ta kể về những con sao biển hoá thạch, về một loài sinh vật biển có tên khoa học bằng tiếng La-tinh là Leptolepis: thủy tổ của các loài cá hiện đại... đã được tìm thấy ở cao độ từ 2,5km trên đỉnh các ngọn núi Fisht và Vinagrad thuộc dãy Kavkaz, có niên đại vào khoảng từ 15 đến 70 triệu năm... Cậu Triều Tiên hử? Hay Trung Quốc?


            -Cháu người Việt Nam...

            -À..., Việt Nam? Thì có gì là quan trọng. Người nào lại chẳng được, miễn là người tốt. Nào, vì cuộc tao ngộ, vì sức khỏe và tình hữu nghị giữa các dân tộc... “Vô sản tất cả các nước - đoàn kết lại.” Người khách đồng hành đứng tuổi bật cười sảng khoái...”
 
... H yêu dấu! Cũng đã lâu lắm rồi anh không uống rượu, lâu lắm... Dễ phải đến hơn mười năm hay sao ấy... Cho nên ngụm rượu bây giờ đốt trong cuống họng cứ giống y như là có một ngọn lửa đang cháy, đầu óc... (mà có lẽ là cả cơ thể nữa) thấy đã bắt đầu tròng trành bồng bềnh cơ hồ như muốn bay bay lên theo cơn say... Nhớ H. Anh nhớ H điên loạn, H ơi!

..............................................................
 
Không Ngày... Không Tháng... Không Năm...
Cỏ-                                                                                             
                                                                                                                                                                               
Cỏ
  • Cỏ
  • Apr 5, 2013 6:16 AM

Cô nhỏ at 01/04/2012 01:06 pm comment
"Anh thèm biết chừng nào nỗi âu lo được ngồi canh giấc ngủ em bình yên, được khe khẽ nắm đôi bàn tay, ngắm gương mặt em..., làn môi, mái tóc... dịu dàng trên gối."
*
Cỏ at 01/09/2012 11:42 pm reply
"H ạ! Giá mà em biết được anh đã nhớ em đến như thế nào? Nhưng thôi..."
*
Tử Đinh Hương at 10/25/2011 08:57 pm comment
Đọc thư thấy thật nhẹ và tình... thư tình còn bao trọn cả vùng Kavkaz với con người hồn hậu và thiên nhiên hùng vĩ, cả cái buồn man mác trong tiếng còi tàu... nhớ không gian của Aimaltov (đèo Độ Long), của Pau... Thích đọc Cỏ viết.
*
Cỏ at 10/25/2011 10:40 pm reply
Aitmatov, và Paus... đối với Cỏ là thần tượng. Chúc bạn ngủ ngon, Tử Đinh Hương nhé! Thank bạn nhiều...
*
Thảo Nguyên at 10/23/2011 12:40 am comment
Nước nga, những cánh rừng bạch dương, lẵng quả thông, người lính cô dắc, Paustovsky .... Thích không gian và những con người được nhắc đến trong bài này của Cỏ lắm!
*
Cỏ at 10/23/2011 11:06 pm reply
À, ờ... Bây giờ đang là mùa đấy, Thảo Nguyên ợ! Cỏ đã úa hết trơn rồi... Cười!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét