Lan man... xa lộ...!! (2)
...
Tháng Năm... Mùa Xuân...
Chị ạ!
Cái thành phố nghỉ mát nổi tiếng nằm ở ngay bên bờ Hắc Hải của
Liên Xô ngày xưa, và nước Nga ngày nay này..., là điểm cuối- đầu những cuộc
hành trình đi- về... thường khi của em trên con đường xa lộ Liên Bang hun hút
gió. Sochi- Nhớ hồi còn nhỏ chút xíu ở nhà đọc cuốn sách truyện trinh thám – phản
gián xô-viết lừng danh “Sợi chỉ mỏng manh” của Ia. Naumốp và A. Iacốplep thấy
có miêu tả những con sóng Hắc Hải mùa hè xanh và xa xăm... nghe y như thể
Galile thuở xưa nói về những tên biển mơ hồ nào ở tít mãi tận đâu đâu trên mặt
trăng vậy. Và... những vùng đồi chập chùng, những con đường lượn quanh co quanh
những công viên có thật nhiều nhiều những cây tiêu huyền cổ thụ, những bụi miên
liễu rũ bóng sát mặt nước ở nơi những khúc sông, và những rừng thông bao la rạt
rào muôn năm xanh lá, những đỉnh núi phủ trắng xóa tuyết vĩnh cửu của rặng Đại
Kavkaz, và tiếng tí tách nổ của lửa từ những lò sưởi mùa đông bên trong những
ngôi nhà nhỏ đứng lưng chừng nơi những con dốc cao...
Sochi sang năm sẽ là thủ đô của Thế Vận Hội Mùa Đông đó chị.
Còn bây giờ... Bây giờ... đang là Cuối Tháng Năm... Mùa
Xuân...
Em lại quày quả quay trở về theo con đường xa lộ nở chỉ có
toàn một loài hoa trắng lơ ngơ như trong những giấc mơ cổ tích. Xe lại trôi...
lại trôi... miên man theo chiều gió thổi. Xa lộ chạy một dọc dài ven theo bờ biển.
Ở về phía bên tay trái... là sóng Hắc Hải vẫn đang miệt mài vỗ hoài ngoài khơi
xa. Ở về phía bên tay phải là những triền đồi mọc đầy những thân cây lá kim biểu
tượng của những miền rừng Châu Âu nguyên thủy. Đêm qua đã có một cơn giông cực
lớn báo hiệu sắp sửa bắt đầu mùa hè. Những tán lá vạn niên thanh qua cuộc tắm gội
cuối cùng trước khi chuyển sang một thời khắc sống khác, một quãng đời sống
khác... vì thế bỗng nhiên như rạng rỡ và lấp lánh hơn lên, bỗng nhiên như chợt
choàng tỉnh để mà bịn rịn tỏa hương chia tay với mùa xuân lãng đãng sương mù và
ngập ngừng hoa trắng, mùa của lỗi hẹn trăm năm... “Hương thông nồng ấm sau mưa/
Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người” – (Cười!) Dạ... Chị... Cũng chẳng hiểu vì
căn cớ gì mà lúc đưa mắt ngắm nhìn những những cánh rừng thông yên bình và hiền
hòa... êm đềm... êm đềm... lướt nhanh qua khung cửa mở, lúc khứu giác đã cảm nhận
được hết một cách thật là rõ rệt nhất mùi nhựa cây hăng hăng..., tự dưng em lại
lẩn thẩn nhớ tới câu thơ của Hoàng Phủ viết vào một năm nào... Cái Người Tài
Hoa thế mà hóa ra cũng ngớ ngẩn thế, chị nhỉ? “Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người”
– Chưa biết người..., thì làm chi biết được mùi tóc của người nó ra làm sao...
để mà bây giờ đi tìm cơ chứ? Thiệt là... Viển vông quá đỗi... Viển vông hết mức...
Viển vông đến thế là cùng... Nhưng mà thôi kệ... Cứ cho nó là cái mùi giông giống
với mùi hương thông nồng ấm sau mưa ấy đi cũng được... Mùi của tưởng tượng ngơ
ngác... Mùi chưa từng một lần có diễm phúc được hít- thở kề cận, chưa từng một
lần có diễm phúc được trìu mến nâng niu đó..., cho nên mới mãi khao khát, cho nên
mới mãi nhung nhớ bần thần, có phải vậy chăng?
“Một
nghìn năm sẽ qua nhanh/ Ngõ xưa phố cũ cũng thành bóng rêu” – HPNT (Ngàn năm tóc bay)
Ơ... Ơ... hờ...
Ngàn năm tóc vẫn sẽ còn bay...
...
Sáu mươi cây số cách thành phố Sochi là thị trấn nhỏ bé bên
đường Lazarevsky. Bữa nọ qua thăm chị đọc cái Entry “Một Lần Qua Phố” chị viết
về thành phố nằm bên bờ vịnh San Francisco... “Được thành lập vào năm 1869, thành phố Livermore có được
xem là cổ không nhỉ?” Theo em thì là có đấy, nếu cứ đem nó ra “so với những cái
mới.” Cười! Và cái thị trấn – thành phố tỉnh lỵ Lazarevsky ở ngay chỗ em bây giờ
này được thành lập cách đây hơn thế kỷ rưỡi – đâu như vào năm 1839, khi Hạm đội
Nga dưới quyền chỉ huy của Đô đốc M. Lazarev đã đổ bộ lên... để mở đầu cho quá
trình hình thành và phát triển của cả một dải các thành phố- pháo đài dọc miền
biên viễn... Livermore chỗ chị buổi chiều đó bình yên và tĩnh lặng với thật ít
những bước chân của người bộ hành đi ngang qua phố... Livermore chỗ chị buổi
chiều đó bình yên và tĩnh lặng chị ngồi nhẹ nhàng nhìn bóng mình soi nghiêng
qua khung cửa kiếng... Và màu của hoa oải hương man mác tím trên khắp các lối
nhỏ, hương thoảng bay trong gió chiều... Còn cái thị trấn tỉnh lỵ hoang hút bên
đường xa lộ Lazarevsky buổi đầu hạ này đây thì hình như đang sẽ sàng trở dậy
trong ngơ ngác gió mới và nắng vàng ruộm... Hắc Hải vỗ xanh biếc một bờ cát dài
mềm mại cách chỗ em đứng đâu có cỡ chừng vài ba mươi bước chân... Hải Âu... Những
chú chim Hải Âu lang thang tìm gì nơi cuối sóng? Nhặt cầm tay một con ốc bể.
Thì cũng chỉ là lẩn thẩn thế. Như bao nhiêu đời người mỗi lần trước biển. Lẩn
thẩn đưa nó lên ngang tầm tai... để thử nghe xem xem có có đó hay không trong
lòng con ốc nhỏ..., tiếng sóng của thăm thẳm trùng khơi xa tự một thuở hồng
hoang sơ khai nguyên thủy vọng về?
Chiều đã muộn rồi đó chị. Nắng đã nhạt màu..., đã thôi không
còn dát vàng lên khắp mặt biển nữa. Có lẽ đã đến lúc lại phải lên đường. Đã đến
lúc lại phải nói lời chào biệt với những cảm xúc lẫn lộn chẳng đầu chẳng đuôi
này, chị nhỉ? Bỗng chợt thấy thèm muốn đến ghê gớm cái sự lẩm bẩm đọc lên cho
thành tiếng câu thơ của Lê Thanh My... “Mùa sẽ trôi đi/ Tình trôi đi/ Chỉ cảm
xúc chiều nay ở lại/ Em cầm trong tay nỗi nhớ gì?”- Nỗi nhớ gì? Hỏi thế thì chỉ
có... trời mới biết. Hỏi thế thì chỉ có... trời họa chăng mới có được câu trả lời.
Cười!
Tháng Năm... Mùa Xuân...
Tiếng động cơ lại nổ rì rì như ru trên đường. Xa lộ cuối
ngày mênh mang... mênh mang... hoa trắng... Gió thổi... Gió vẫn cứ thổi ở bên
ngoài xe... Xa vắng...
Ngày
28 Tháng 5 Năm 2013
Cỏ-
Chị thấy nụ cười của em sau tay lái, Cỏ ạ...
Cỏ gõ lộn bậy tới 2 lần cái dấu ngã (thay vì dấu hỏi) ở 2 chữ "viển". Cỏ gõ vội trên đường đi nên không được cẩn thận cho lắm, sau thì có thấy ngay nhưng không dám sửa vì sợ bài sẽ không hiển thị. Bè bạn vì vậy, có vào đọc, thì xin lượng thứ
Cỏ-