Lan man... xa lộ...!!
...
Tháng Năm… Mùa xuân thế là cuối cùng cũng đã thênh thang đi qua gần hết quãng đời ngắn ngủi của mình. Buổi chiều xa lộ nắng vàng như mơ. Xe trôi… xe trôi lơ ngơ qua những miền hoa trắng không biết là hoa gì. Nhớ hôm nào đọc những dòng của chị viết về mùa xuân Cali có rợp màu vàng của hoa cải trời nở dọc theo ở hai bên đường cao tốc, và sắc cam lộng lẫy của một loài hoa Anh Túc kêu là Puppy – biểu tượng của mùa xuân nơi vùng đất nằm sát ven bờ Thái Bình Dương bao la của nước Mỹ. Nhớ là đã comment cho chị: “Em thích cái màu vàng của hoa cải trời dọc đường cao tốc Cali đó. Ở chỗ em ở hai bên xa lộ chỉ nở có toàn hoa gì màu trắng thôi. Em cũng nhớ nhớ mang máng có lần nào lâu lâu rồi đọc cái gì... của ai… miêu tả cảnh vật Cali như thế này: “... Tháng tám, gặp lại bạn ở Bắc Cali. Hai đứa ngồi uống rượu trên Top of the Mark ở Nob Hill, San Francisco. Nhìn qua cửa kính xuống San Francisco Bay, đằng trước mặt là đảo Alcatraz, một bên là Golden Gate Bridge, một bên là Bay Bridge, phong cảnh thật là hùng vĩ.” Tự dưng cũng có ước mơ được có dịp đến tận nơi đó một lần.”
Tháng Năm… Mùa xuân thế là cuối cùng cũng đã thênh thang đi qua gần hết quãng đời ngắn ngủi của mình. Buổi chiều xa lộ nắng vàng như mơ. Xe trôi… xe trôi lơ ngơ qua những miền hoa trắng không biết là hoa gì. Nhớ hôm nào đọc những dòng của chị viết về mùa xuân Cali có rợp màu vàng của hoa cải trời nở dọc theo ở hai bên đường cao tốc, và sắc cam lộng lẫy của một loài hoa Anh Túc kêu là Puppy – biểu tượng của mùa xuân nơi vùng đất nằm sát ven bờ Thái Bình Dương bao la của nước Mỹ. Nhớ là đã comment cho chị: “Em thích cái màu vàng của hoa cải trời dọc đường cao tốc Cali đó. Ở chỗ em ở hai bên xa lộ chỉ nở có toàn hoa gì màu trắng thôi. Em cũng nhớ nhớ mang máng có lần nào lâu lâu rồi đọc cái gì... của ai… miêu tả cảnh vật Cali như thế này: “... Tháng tám, gặp lại bạn ở Bắc Cali. Hai đứa ngồi uống rượu trên Top of the Mark ở Nob Hill, San Francisco. Nhìn qua cửa kính xuống San Francisco Bay, đằng trước mặt là đảo Alcatraz, một bên là Golden Gate Bridge, một bên là Bay Bridge, phong cảnh thật là hùng vĩ.” Tự dưng cũng có ước mơ được có dịp đến tận nơi đó một lần.”
Tháng Năm… Mùa xuân thế là cuối cùng cũng đã thảnh
thơi đi gần hết trọn cả quãng đời ngắn ngủi của mình. Buổi chiều xa lộ nắng
vàng như giăng tơ. Xe trôi… xe trôi… miên man qua những triền hoa trắng không
biết là hoa gì… cứ nở ngơ ngác suốt cả một vùng đồi lãng đãng miền Tây Kavkaz.
Xe trôi… xe trôi… miên man… miên man… Nhìn qua cửa kính xe để mở thấy dường như
là gió, thấy dường như là gió đang thong dong nâng lên giữa lưng chừng từng không…
đơn độc một cánh diều. Mây mù phía những rặng núi mờ xa. Nhớ là… chị cũng đã
viết trả lời comment lại cho em như thế này: “Chị thì tưởng tượng khi ta lướt qua
vùng hoa trắng ấy như lướt qua giấc mơ của cuộc sống vô thường này, Cỏ ạ!” Vâng,
cuộc sống quả thật đúng là vô thường, chị nhỉ? Cuộc sống vô thường. Lòng người
vô thường. Cái chân lý tưởng chừng hiển nhiên, tưởng chừng thậm cùng đơn giản ấy…,
chiều nay sao cứ mơ hồ bám riết mãi lấy trí não em, không rời. Ờ… Ờ… Thì vạn
vật tự khởi thủy vốn có gì là “không thay đổi”, vốn có gì là “bất biến”? Mọi
thứ ở đời sống, rốt cuộc lại… cũng chỉ là phù du, hư ảo? Cũng chỉ là… tồn tại trong từng những khoảnh khắc có giới hạn nào
đó, mà thôi. Mọi thứ ở đời sống, nếu đã có một khởi đầu, thì tất cũng sẽ phải
có một hồi kết cục… “đã biết vô thường cơn sóng nắng/ thì lời trùng ngộ thốt mà
chơi.” Đã biết… Đã biết thế… Sao lại vẫn cứ hoài phiền muộn? Sao lại vẫn cứ hoài
buồn vì một vài tin yêu gửi trao không đúng chỗ? Nhưng mà… chị ơi, chắc có lẽ
là tại hoa trắng quá, và đẹp đẽ tinh khiết quá, và hoang dại nguyên thủy, và
không mảy may một điềm gì phản bội…, cho nên…, cho nên... xe lướt qua… lướt qua… làm em cứ
ngỡ như đang lướt qua một giấc mơ không có thực ở giữa cõi đời tục lụy vô thủy
vô chung này, y như là lời chị đã nói cho em hay vậy. Ơ mà… trò chuyện lan man
bữa nay với chị về loài hoa trắng nở dọc theo hai bên đường xa lộ Liên Bang hun
hút nắng, tại làm sao em tự dưng lại bỗng cứ cảm thấy nhớ nhớ đến day dứt cái
màu hoa loa kèn của một Tháng Tư đã xa lâu. Nhớ rằng bạn đã gọi tên nó là “Nụ
cười mùa hạ”. Nhớ thế. Nhớ tên hoa thế xong rồi lại cũng lẩn thẩn nghĩ về “Nụ
Cười Của Bạn” - Một nụ cười dịu dàng và đằm thắm rất mực. Nụ cười nhỏ nhẹ hiền
hiền- lành, mà khiêm nhường, mà tài hoa. Nụ cười có lẽ là chẳng có bao giờ,
chẳng có thể nào có thể làm cho ai đó đau được. Cứ giống y như thể là một giấc
mơ không có thực ở giữa cuộc sống vốn dĩ thường có quá nhiều thay đổi này.
Tháng Năm… Mùa xuân thế là cuối cùng cũng đã thảnh
thơi đi gần hết trọn cả quãng đời ngắn ngủi của mình. Buổi chiều xa lộ nắng
vàng như giăng tơ. Và hoa, và hoa cứ trắng miên man… miên man… dọc theo hai bên
con đường. Xe băng ngang qua một nhà ga tầu lửa. Có
lẽ là ở bất cứ nơi đâu trên khắp thế giới này, các nhà ga
tầu lửa lúc nào cũng có một vẻ bề ngoài chung giống giống nhau như thế:
lặng lẽ,
buồn buồn... Những mảng tường ố màu vàng... Những cửa ghi-sê rộn rã và
vắng lạnh...
Những đường kè bằng bê-tông chạy dọc song song ở hai bên mép những đường
ray.
Người gác ghi trong bộ quần áo bảo hộ lao động đặc chủng màu cam có sọc
ngang
phản chiếu ánh nắng bạc cặm cụi lui tới. Những chiếc đầu máy vạm vỡ có
xuất xứ đâu từ Bỉ và Cộng hòa Tiệp Khắc cũ với công suất lên tới hàng
ngàn mã lực đang cẩn trọng chuyên chú và
nhẫn nại dồn toa. Một tiếng còi tầu bất chợt vang lên trong thinh không
bao la nghe
tha thiết như một lời giã biệt dành cho những những... thân mến đã
từng..., cho
những làng mạc và những cánh rừng, những thảo nguyên và những đồng cỏ xa
xăm tít
tắp tận chân trời..., cho cả những luyến tiếc cùng những dự cảm mơ hồ và phập
phồng về những miền sẽ tới, những hạnh ngộ và chia ly...
Tháng
Năm... Mùa Xuân...
Nhà
ga tầu lửa đã ở lại phía sau lưng em rồi, chị ạ! Hoa không biết là hoa gì... lại
đã cứ nở trắng miên man y như thể một giấc mơ... suốt dọc đường em đi. Cali với
loài hoa Puppy biểu tượng chiều nay có cùng chị bừng lên bên ven bờ Thái Bình
Dương một sắc màu cam lộng lẫy? Xa lộ ở chỗ em bây giờ thì đang thẫn thờ trong
nắng và gió chớm đầu mùa hạ. Và, thấp thoáng... thấp thoáng... sau những khúc
quanh ở cuối tầm mắt em kia... đã là lấp lánh lấp lánh ánh của những con sóng
trùng khơi xa vẫn đang ngày đêm hát mãi không thôi những khúc ca muôn đời về biển
cả.
Hắc
Hải mà sao xanh đến thế, biển ơi...
Ngày 21 Tháng 5 Năm 2013
Cỏ-
Cỏ-
Em có nhớ bài thơ "Tình Ca Ban Mai" của Chế Lan Viên không?
Em đi như chiều đi. Gọi chim vườn bay hết. Em về tựa mai về. Rừng non xanh lộc biếc. Em ở, trời trưa ở. Nắng sáng màu xanh tre. Tình em như sao khuya. Rải hạt vàng chi chít. Sợ gì chim bay đi. Mang bóng chiều đi hết. Tình ta như lộc biếc. Gọi ban mai lại về. Dù nắng trưa không ở. Ta vẫn còn sao khuya. Hạnh phúc trên đầu ta. Mọc sao vàng chi chít....Mai, hoa em lại về....
Và, chị cứ băn khoăn về nỗi phiền muộn của em về ""một vài tin yêu gởi trao không đúng chỗ". Chị tin là phiền muộn đã ở lại sau lưng khi chuyến xe đời cứ lướt mau, lướt mau trên đường cao tốc. Tháng 5 thế là cũng đã qua. Tháng 4 lại càng lùi xa hơn rồi về miền cũ. Nhưng, Cỏ thấy đấy, mùa hạ chỉ mới bắt đầu. Và, nụ cười mùa hạ vẫn dịu dàng, tài hoa quá đỗi. Chị cũng yêu thương nụ cười ấy, em Cỏ ạ.
Gởi lời thăm hỏi dùm tớ đến MS và LK nhé !
Ừa tất cả đều là phù du và hư ảo để cho ta còn có cảm xúc để phiêu bồng về những triền hoa trắng miên man... cho dù tháng 5 đã về nhưng kí ức đẹp vẫn mãi là tháng 4 êm đềm
Bài viết hay quá huynh.
Đi theo mạch cảm xúc nào.......