Hôm qua, lại lẩn thẩn ghé sang chỗ nhà bạn, bần thần mãi với cái bài đã đọc không biết đến bao nhiêu là lần này… Thấy bạn ghi chú ở phía dưới, rằng: bạn xa Huế tính tới nay cũng sắp gần bằng gấp 2 lần quãng thời gian sống ở Huế… Mình như vầy là… đã xa cái thành phố của thuở học trò ấy được bao lâu xa…
Nợ Huế
Trang Nguyệt Hạ-
Ngỡ có thể dửng dưng mà đi
Ngỡ có thể dửng dưng mà đi
Chẳng vấn vương gì hoàng thành trầm mặc
Ngỡ bí mật riêng mang chỉ mình đêm biết
Thế mà ngày lại níu bước chân
Phút chia ly mới thấy nợ dòng sông
Một buổi chiều thả trôi ánh nhìn ai da diết
Nợ những con đường nội thành đêm mờ khuyết
Lang thang bóng mình liêu trai
Ngỡ thảnh thơi được lòng sau ray rứt cơn mưa
Mà nỗi buồn dày nặng quá
Hỡi thành quách rêu phong có giữ được giùm ta lời hứa
Mai kia về trả nợ tháng năm xanh...
Bây giờ, Huế đang là mùa hạ đấy bạn nhỉ? Thành phố chắc vẫn đang còn đỏ rực một màu hoa phượng vỹ, và tím ngát bằng lăng? Và con sông chở thương, chở nhớ ấy… chắc có lẽ cũng vẫn cứ còn đều đặn mỗi ngày đổi thay màu nước của mình theo chu kỳ tuần hoàn muôn thuở và bất biến đó của thời gian: sáng, trưa, chiều, tối…* Ngồi đây bây giờ trong bóng nắng của ngày gần tàn nơi một triền đồi Châu Âu xa xôi…, sao cứ thấy nhớ ghê nhớ gớm những buổi sớm Huế mù mây, em tóc áo gió bay… nghiêng nón đến trường, gánh cơm Huế mờ trong sương…, nhịp cầu và những con đường… Và, những đêm mưa giăng ký túc xá lặng lẽ, buồn buồn… Em lãng đãng ôm cây đàn guitar bỏ từng giọt... từng giọt... lưng chừng… lưng chừng... lên những cung bậc Trịnh… “Trời còn làm mưa… mưa rơi mênh mang/ Từng ngón tay buồn em mang… em mang/ Đi về giáo đường…ngày chủ nhật buồn/ Còn ai còn ai/ Đóa hoa hồng cài lên tóc mây/ Ôi đường phố dài… lời ru miệt mài/ Ngàn năm… Ngàn năm…/ Ru em nồng nàn… Ru em nồng nàn…” Chao ơi! Là cả một khoảng trời hoa niên xa xôi đã phôi pha theo cùng với những câu ca xa vắng đó… Không biết bây giờ những cây bàng của tháng ngày xưa cũ có còn xòe xanh tán lá trên những băng ghế đá trước cửa phòng? Và giọng hát nhu mì đến độ day dứt bàng hoàng một thời của em, trải bao thăng trầm bể dâu của phận người phiền muộn…, có vẫn còn khẽ khàng vẹn nguyên nỗi niềm mơ mộng…? “Trời còn làm mưa… mưa rơi… mưa rơi/ Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi/ Tuổi buồn em mang đi trong hư vô/ Ngày qua hững hờ…/ Trời còn làm mưa… mưa rơi… mưa rơi/ Từng phiến mây hồng em mang trên vai/ Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi/ Quay tận cuối trời…/ Trời còn làm mưa… mưa rơi thênh thang/ Từng gót chân trần em quên... em quên/ Ôi miền giáo đường... ngày chủ nhật buồn/ Còn ai còn ai/ Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi/ Em gầy ngón dài... lời ru miệt mài/ Ngàn năm... Ngàn năm.../ Ru em muộn phiền... Ru em bạc lòng.../ Trời còn làm mưa... mưa rơi mênh mang...”
……………………………….
Có lần, nhận một tin sms qua điện thoại di động từ một người bạn gái cũ rất cũ… Bạn thông báo: “Vượt Hải Vân về thăm lại Huế xưa…, nơi mà Đ đã một thời sinh viên gắn bó. Có gửi gắm gì với Huế thân thương ngày xưa đó…, để tớ nhắn lại giùm cho…” – “Ăn giùm Đ một bát bún bò, một tô cơm hến…, nhắn giúp với gió Trường Tiền, với nắng hàng cau thôn Vỹ… một nỗi niềm…”
Mai anh về thăm Huế...
Ngỡ bí mật riêng mang chỉ mình đêm biết
Thế mà ngày lại níu bước chân
Phút chia ly mới thấy nợ dòng sông
Một buổi chiều thả trôi ánh nhìn ai da diết
Nợ những con đường nội thành đêm mờ khuyết
Lang thang bóng mình liêu trai
Ngỡ thảnh thơi được lòng sau ray rứt cơn mưa
Mà nỗi buồn dày nặng quá
Hỡi thành quách rêu phong có giữ được giùm ta lời hứa
Mai kia về trả nợ tháng năm xanh...
...
Bây giờ, Huế đang là mùa hạ đấy bạn nhỉ? Thành phố chắc vẫn đang còn đỏ rực một màu hoa phượng vỹ, và tím ngát bằng lăng? Và con sông chở thương, chở nhớ ấy… chắc có lẽ cũng vẫn cứ còn đều đặn mỗi ngày đổi thay màu nước của mình theo chu kỳ tuần hoàn muôn thuở và bất biến đó của thời gian: sáng, trưa, chiều, tối…* Ngồi đây bây giờ trong bóng nắng của ngày gần tàn nơi một triền đồi Châu Âu xa xôi…, sao cứ thấy nhớ ghê nhớ gớm những buổi sớm Huế mù mây, em tóc áo gió bay… nghiêng nón đến trường, gánh cơm Huế mờ trong sương…, nhịp cầu và những con đường… Và, những đêm mưa giăng ký túc xá lặng lẽ, buồn buồn… Em lãng đãng ôm cây đàn guitar bỏ từng giọt... từng giọt... lưng chừng… lưng chừng... lên những cung bậc Trịnh… “Trời còn làm mưa… mưa rơi mênh mang/ Từng ngón tay buồn em mang… em mang/ Đi về giáo đường…ngày chủ nhật buồn/ Còn ai còn ai/ Đóa hoa hồng cài lên tóc mây/ Ôi đường phố dài… lời ru miệt mài/ Ngàn năm… Ngàn năm…/ Ru em nồng nàn… Ru em nồng nàn…” Chao ơi! Là cả một khoảng trời hoa niên xa xôi đã phôi pha theo cùng với những câu ca xa vắng đó… Không biết bây giờ những cây bàng của tháng ngày xưa cũ có còn xòe xanh tán lá trên những băng ghế đá trước cửa phòng? Và giọng hát nhu mì đến độ day dứt bàng hoàng một thời của em, trải bao thăng trầm bể dâu của phận người phiền muộn…, có vẫn còn khẽ khàng vẹn nguyên nỗi niềm mơ mộng…? “Trời còn làm mưa… mưa rơi… mưa rơi/ Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi/ Tuổi buồn em mang đi trong hư vô/ Ngày qua hững hờ…/ Trời còn làm mưa… mưa rơi… mưa rơi/ Từng phiến mây hồng em mang trên vai/ Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi/ Quay tận cuối trời…/ Trời còn làm mưa… mưa rơi thênh thang/ Từng gót chân trần em quên... em quên/ Ôi miền giáo đường... ngày chủ nhật buồn/ Còn ai còn ai/ Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi/ Em gầy ngón dài... lời ru miệt mài/ Ngàn năm... Ngàn năm.../ Ru em muộn phiền... Ru em bạc lòng.../ Trời còn làm mưa... mưa rơi mênh mang...”
……………………………….
Có lần, nhận một tin sms qua điện thoại di động từ một người bạn gái cũ rất cũ… Bạn thông báo: “Vượt Hải Vân về thăm lại Huế xưa…, nơi mà Đ đã một thời sinh viên gắn bó. Có gửi gắm gì với Huế thân thương ngày xưa đó…, để tớ nhắn lại giùm cho…” – “Ăn giùm Đ một bát bún bò, một tô cơm hến…, nhắn giúp với gió Trường Tiền, với nắng hàng cau thôn Vỹ… một nỗi niềm…”
Ừ…!! Thì cũng đã lâu quá lâu rồi… Lâu lắm
không về…
“Lời hẹn đối với Huế vậy là vẫn cứ còn để ngỏ đó nghe…”
Bạn bảo thế…
Ừ…!!
Mai anh về thăm Huế...
Mai kia anh
về thăm Huế
Đốt lên khói thuốc mầu chiều
Trường Tiền sông Hương núi Ngự
Lâu đài thành quách tịch liêu
Anh thăm Hoàng cung Đại nội
Dấu xưa rêu phủ bụi mờ
Cúc quỳ nghiêng nghiêng nỗi nhớ
Xa vời dáng áo tiểu thơ...
Anh lên đồi thông buổi gió
Thông reo như tiếng gọi thầm
Anh xuôi hàng cau Vĩ Dạ
Đâu thuyền của bến trăm năm?
Mai kia anh về thăm Huế
Chuông kêu Thiên Mụ còn rằm
Vàng rơi... vàng rơi... ảo mộng
Em giờ xa tít mù tăm
Bóng ai qua cầu... vĩ dặm
Vội vàng chi lắm Huế ơi!
Tiếng chim cúc cu vẫn gọi
Thảng nghe đã nửa cuộc đời...
Tháng 8/ 2009
Trần Đình Bảo
Còn bài này, cũng cho Huế, Cỏ viết trong nỗi ám ảnh bởi bốn câu thơ không nhớ là của ai? Không rõ là vì duyên cớ gì? Không nhớ đã đọc ở đâu? Trong hoàn cảnh nào? Chỉ biết rằng là, Cỏ đã vùng vẫy ghê gớm lắm, nhưng mà thủy chung trước sau cũng vẫn chẳng thể nào vượt thoát ra khỏi được cái bóng quá lớn của chúng...
“Mai về quê Mẹ lên biên giới
Thăm lại Trường Sơn thuở kiếm cung
Rừng núi vẫn xanh màu bất tận
Chỉ ta còn mãi kiếp tha hương...”
Thôi thì, đành cúi đầu thú nhận sự bất lực của kẻ hậu bối vậy, và coi như những... vần vèo Cỏ xếp đặt dưới đây... chỉ là một sự- cách thức vay mượn chút ít nhịp điệu, chút ít hơi thở tài hoa đó... của bậc đàn anh:
...
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Lên chùa Thiên Mụ, ghé Kim Luông
Qua trưa Bến Ngự, đêm An Cựu
Xuôi nắng hàng cau Vỹ Dạ thôn...
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Nghe tàn thu rụng Phú Vân Lâu
Trông mưa lá đổ thềm Thương Bạc
Mơ nước dòng Hương chở điệu sầu
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Đi lại đường xưa thuở tóc xanh
Tìm em gái Huế nào đâu thấy?
Hoa tím bằng lăng rụng kín sân...
Cỏ-
*Quan sát của Hoàng Phủ Ngọc Tường, đã được nhắc đến trong Tùy bút nổi tiếng: “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”
Đốt lên khói thuốc mầu chiều
Trường Tiền sông Hương núi Ngự
Lâu đài thành quách tịch liêu
Anh thăm Hoàng cung Đại nội
Dấu xưa rêu phủ bụi mờ
Cúc quỳ nghiêng nghiêng nỗi nhớ
Xa vời dáng áo tiểu thơ...
Anh lên đồi thông buổi gió
Thông reo như tiếng gọi thầm
Anh xuôi hàng cau Vĩ Dạ
Đâu thuyền của bến trăm năm?
Mai kia anh về thăm Huế
Chuông kêu Thiên Mụ còn rằm
Vàng rơi... vàng rơi... ảo mộng
Em giờ xa tít mù tăm
Bóng ai qua cầu... vĩ dặm
Vội vàng chi lắm Huế ơi!
Tiếng chim cúc cu vẫn gọi
Thảng nghe đã nửa cuộc đời...
Tháng 8/ 2009
Trần Đình Bảo
Còn bài này, cũng cho Huế, Cỏ viết trong nỗi ám ảnh bởi bốn câu thơ không nhớ là của ai? Không rõ là vì duyên cớ gì? Không nhớ đã đọc ở đâu? Trong hoàn cảnh nào? Chỉ biết rằng là, Cỏ đã vùng vẫy ghê gớm lắm, nhưng mà thủy chung trước sau cũng vẫn chẳng thể nào vượt thoát ra khỏi được cái bóng quá lớn của chúng...
“Mai về quê Mẹ lên biên giới
Thăm lại Trường Sơn thuở kiếm cung
Rừng núi vẫn xanh màu bất tận
Chỉ ta còn mãi kiếp tha hương...”
Thôi thì, đành cúi đầu thú nhận sự bất lực của kẻ hậu bối vậy, và coi như những... vần vèo Cỏ xếp đặt dưới đây... chỉ là một sự- cách thức vay mượn chút ít nhịp điệu, chút ít hơi thở tài hoa đó... của bậc đàn anh:
...
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Lên chùa Thiên Mụ, ghé Kim Luông
Qua trưa Bến Ngự, đêm An Cựu
Xuôi nắng hàng cau Vỹ Dạ thôn...
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Nghe tàn thu rụng Phú Vân Lâu
Trông mưa lá đổ thềm Thương Bạc
Mơ nước dòng Hương chở điệu sầu
“Mai về quê Mẹ...”- Ra thăm Huế
Đi lại đường xưa thuở tóc xanh
Tìm em gái Huế nào đâu thấy?
Hoa tím bằng lăng rụng kín sân...
Cỏ-
*Quan sát của Hoàng Phủ Ngọc Tường, đã được nhắc đến trong Tùy bút nổi tiếng: “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”
Cat Dang at 01/04/2013 01:27 pm comment
"Vật đổi sao dời"! Sao mà Cỏ đầy tâm trạng thế?
Cỏ at 01/04/2013 08:29 pm reply
Hỏi thế thì biết trả lời làm sao?
Cat Dang at 12/27/2012 09:17 pm comment
Cỏ mà cũng có ý "Mai anh về thăm Huế" hả!
Chắc là vì nhớ bánh bột lọc chị Duyên. Sắn sinh viên hay chè Hẽm, cafe Eden?
Bây giờ không còn nữa rồi!
TITANIC at 10/02/2012 12:17 pm comment
Mai anh về thăm Huế/
Câu thơ cũng chỉ là
Lời hứa hẹn thế thôi/
Dòng sông Hương vẫn trôi hoài lặng lẽ/
Cầu Tràng Tiền soi bóng tự ngàn xưa...
Cỏ at 10/02/2012 03:06 pm reply
Cỏ về rồi chớ. "Câu thơ cũng chỉ là/ Lời hứa hẹn thế
thôi..." là thế nầu? Ti đọc cái Bút ký QUA HẢI VÂN đi...
Quánh tét mông cho giờ... Hờ Hờ...
TITANIC at 10/02/2012 03:11 pm reply
Ôi chao đúng là mafia Nga lại giở giọng vũ lực ra rồi.
Thì về rồi nhưng lại hẹn tiếp nên mới có câu thơ ấy. Hu hu
Cỏ at 10/02/2012 03:25 pm reply
Câu ấy viết trước khi về chứ... Viết năm 2009, QUA HẢI
VÂN viết năm 2010... Xong rồi thôi luôn, chớ có... "lại hò hẹn tiếp" cái
chi mô...
Mà sao Ti... hóc dữ thế? Mới dọa thôi, chứ đã oánh tét
mông đâu? Hơ Hơ...
TITANIC at 10/02/2012 03:27 pm reply
Thì lỡ quên đọc sau kí sự ấy nên thích chọc Cỏ xíu vậy mà đòi oánh
Ti. Khóc tiếp chứ lỡ còn nước mắt bây giờ nuốt ngược lại ko
được... Hu hu
Cỏ at 10/02/2012 03:39 pm reply
Nuốt được. Thử nuốt đi. Không thì lấy cái... xô hứng,
xong rồi... uống cho nó gọn. He he
TITANIC at 10/02/2012 03:40 pm reply
Cỏ đã bao giờ làm thế chưa, nếu đã làm vậy thì Ti sẽ làm theo, còn nếu chưa thì Ti cũng ko thử đâu
Cỏ at 10/02/2012 04:40 pm reply
Làm rồi chớ. Làm hoài chớ. Hồi còn nhỏ... nhỏ nhất hội bạn vừa trai
vừa gái... nên hay bị mấy con ranh con bắt nạt- ăn hiếp... hoài đó chớ,
hóc hoài đó chớ... Cho nên kinh nghiệm... nuốt với uống đầy mình luôn
mà... Ha Ha...
TITANIC at 10/04/2012 02:05 pm reply
Mấy con ranh mà cũng ăn hiếp được Cỏ phong độ à, mấy con ranh đó cao
cơ dữ ha. Rồi. Đã lấy xô hứng uống 1 lần cho gọn bây giờ có
thể cười vui rồi nè
GHÉT at 07/31/2012 01:03 am comment
Hôm kia đi qua Huế, định bụng sẽ ghé đây
chơi 1 ngày để về tào lao với Cõ. Dưng mà lại ngủ quên mất. Vào đến Lăng
Cô rồi mới tỉnh. Hehe...
Mấy ngày vất vả ở Quảng Trị cũng kiếm đủ xiền để mua quần áo mặc rồi,
không phải mặc mãi cái váy ngắn cũn cỡn nữa Cõ nhé!
Cỏ at 07/31/2012 12:06 pm reply
Ối... Lúc trước váy ngắn cũn cỡn chỉ để lộ mỗi... quả
đầu gối chòn chòn... Giờ quần sooc mini thế Cỏ chàng... nhìn
thấu trọn gói cả chiếc... đùi dài, huhu...
Nồng nàn phố at 07/30/2012 01:33 pm comment
Về thăm Sài Gềnh đơi, em Phố đưa đi nhậu bệt
Cỏ at 07/30/2012 06:05 pm reply
Âu key!! Dưng mà anh Cỏ có thói quen tốt... nhậu xong rồi (nhất là
nhậu bệt) thời thường hay... quậy tới bến. Em Phố có thấy...
phiền giầy không? Hơ hơ...
dainhanming at 07/29/2012 11:02 pm comment
huệ của ta ơi
Huế của ra ơi
Huế ơi
Cỏ at 07/30/2012 06:10 pm reply
Huế của dainhanming Hồ Lê Hiếu...
Nhưng Huế cũng là của huynh nữa đó chớ, hà hà... Huế ơi
sato at 07/28/2012 06:48 pm comment
Chú có vấn vương gì ở Huế nên nặng tình quá....
Cỏ at 07/28/2012 07:24 pm reply
Dạ, chuyện cũ hồi em học năm nhất ở đó anh ạ! Cũng không có gì cụ thể
cả..., hay có lẽ chính vì cái không có gì, không cụ thể gì đó... (như
kiểu: con cá sổng là con cá lớn) nên mới nặng lòng chăng?
Chào Huynh SATO ghé em chơi!!
MinhHa at 07/27/2012 10:47 am comment
Em "Cỏ" hư. Hóc dai...
Dỗ tiếp nghen!
................................
Mai về quê Mẹ .... ra thăm Huế
Vô chợ Đông Ba sực chén chè
O Cam. Cồn Hến xơi cơm hến
Ớt hiểm ơi ! Vừa xuýt vừa xoa
...
Mai về quê Mẹ... ra thăm Huế
Tôm chua mụ Bốn ở Duy Từ
Mè xửng Thiên Hương xa nhừ cẳng
Thay bằng Gia Hội bún bò đê...
... Bánh ướt Kim Long lâu em cáu
Thôi đành ra Thúc sực bánh canh
Buổi chiều cất công tìm mụ Đỏ
Ram, ít, bánh bèo... vơi ví em...
..................
"Dài ra" rồi. Nín nghe !!!
................................
Mai về quê Mẹ .... ra thăm Huế
Vô chợ Đông Ba sực chén chè
O Cam. Cồn Hến xơi cơm hến
Ớt hiểm ơi ! Vừa xuýt vừa xoa
...
Mai về quê Mẹ... ra thăm Huế
Tôm chua mụ Bốn ở Duy Từ
Mè xửng Thiên Hương xa nhừ cẳng
Thay bằng Gia Hội bún bò đê...
... Bánh ướt Kim Long lâu em cáu
Thôi đành ra Thúc sực bánh canh
Buổi chiều cất công tìm mụ Đỏ
Ram, ít, bánh bèo... vơi ví em...
..................
"Dài ra" rồi. Nín nghe !!!
Cỏ at 07/27/2012 03:46 pm reply
@MinhHa: "Dài ra" rồi. Nín nghe !!!" - Quá... dài nữa là đằng khác. Nín liền! Anh nín liền... Cảm ơn Út nhiều
nhiều!!! Út thực sự không thể biết được rằng là... anh vui
đến như thế nào đâu... VUI...VUI...VUI...
Từ nay tôi sống trên đời/
Thảnh thơi với quả... dài rồi em tăng (em tặng). He he...
Ngố Tàu at 07/28/2012 09:10 am reply
Công nhận là cái tiết mục "kéo dài ra" của MH ý nghĩa thiệt. Bảo sao
anh Cỏ không VUI...VUI..VUI...cho được. Bi giờ thì anh í cứ thảnh
thơi,,,mà hưởng thụ thôi.
Cô nhỏ at 07/27/2012 02:46 pm reply
Ngưỡng mộ cái thuộc vanh vách các đặc sản Huế ni của MinhHa nhe!
TUẤN TRỌC at 07/27/2012 08:25 am comment
ok!
Cỏ at 07/27/2012 03:40 pm reply
Bia hộp + cá nướng chớ... Rồi lại nói tiếp chuyện... Ngộ gái. Chớ vỗ tay gì, hơ hơ...
Nắng at 07/26/2012 11:44 pm comment
Huế thương...
Cỏ at 07/27/2012 03:49 am reply
Ừm! Nắng đến Huế lần nào chưa? Nếu chưa thì nên đến một lần cho biết,
nếu rồi- thì đến thêm vài lần nữa cũng chẳng có sao. Huế đáng để yêu,
để mến mà...
GHÉT at 07/26/2012 10:44 pm comment
Cỏ, mai em về thăm Huế, Cỏ nhắn nhủ gì không?
Cỏ at 07/27/2012 03:38 am reply
Ăn giùm anh một bát cháo hầm... đầu gối, một tô cơm gỏi... đầu gối,
nhắn giúp với... gió Trường Tiền, với nắng hàng cau thôn Vỹ... rằng là,
nàng GHÉT nàng í đang... chán mớ đời, đang... "Em mặc kệ đời!" Hơ hơ...
Cá Gỗ at 07/27/2012 10:00 am reply
GHÉT ăn giùm tớ một bát cháo như nhà Cỏ nhờ nhé. He he...
Cô nhỏ at 07/26/2012 10:14 pm comment
Mai kia anh về thăm Huế
Chuông kêu Thiên Mụ còn rằm
Vàng rơi... vàng rơi... ảo mộng
Em giờ xa tít mù tăm...
Tương truyền rằng những người yêu nhau mà lên chùa Thiên Mụ về thì sẽ xa nhau, dường như nơi ấy có một lời nguyền vẫn còn linh nghiệm chăng? Thời anh Hai học ở Huế đã biết đến chuyện kể này chưa? Mà khổ thơ này anh Hai viết thì như là có liên quan ý đó, có ý hay là trùng hợp ngẫu nhiên hả Hai?
Chuông kêu Thiên Mụ còn rằm
Vàng rơi... vàng rơi... ảo mộng
Em giờ xa tít mù tăm...
Tương truyền rằng những người yêu nhau mà lên chùa Thiên Mụ về thì sẽ xa nhau, dường như nơi ấy có một lời nguyền vẫn còn linh nghiệm chăng? Thời anh Hai học ở Huế đã biết đến chuyện kể này chưa? Mà khổ thơ này anh Hai viết thì như là có liên quan ý đó, có ý hay là trùng hợp ngẫu nhiên hả Hai?
Cỏ at 07/27/2012 02:25 pm reply
Nói thiệt là anh Hai đã biết trước chắc chắn một điều, rằng nếu đọc,
em Ba tất yếu sẽ dừng lại, sẽ lưu ý... đúng cái khổ này. Quả
thật mình là anh em, không hiểu nhau mần răng cho được, phải không "em
Ba té dầm"? Chuyện lời nguyền linh thiêng em Ba nhắc, thì
anh Hai thời học ở Huế có biết chớ, có điều anh Hai chưa từng một lần
lên chùa trong tư thế đó, nên đã chẳng thể nào kiểm chứng được. Còn việc anh Hai viết khổ này có liên quan đến ý đó không
ư? Có, nhưng chỉ là ý chung, chứ không phải vận từ bản thân anh Hai,
ngoài ra... "Chuông kêu Thiên Mụ còn rằm" còn thể hiện một ý khác: ý
thời gian và không gian... Chùa Thiên Mụ vẫn còn đó... Chuông chùa Thiên
Mụ vẫn cứ còn kêu đó vào những ngày rằm... không quản ngại gì nắng mưa
ngày tháng... Mà em thì đã xa biệt mù tăm nơi đâu... trong buổi anh về. Nói chung lại, Huế là xứ sở tồn tại khá nhiều những truyền
thuyết, những giai thoại, huyền thoại... Em Ba có nhớ cái câu: "Rồi thì
xứ Quảng quê mình nhạt nhòa qua ô cửa sổ con tàu miệt mài đi trong hoàng
hôn... Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm/ Rượu Hồng Đào chưa nhấm đã
say... Tôi say thứ rượu huyền hoặc nào của người Tiên thuở xưa rót nơi
chén ngọc tiễn khách hồng trần..., để đến nỗi bây giờ... Qua quê mẹ
không ghé về thăm Mẹ..." - Hai viết ở trong Bút ký "Qua Hải Vân..."
không? Nó có liên quan đến sự tích về Điện Hòn Chén, nơi thờ nữ thần gốc
Chăm PoNagar và giai thoại vua Minh Mạng đánh rơi chén ngọc xuống dòng
Hương Giang... Câu thơ Thu Bồn trong "Tạm biệt...": "Bởi vì em dắt anh
lên những ngôi đền cổ/ Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu..." cũng
chính là bắt rễ từ những sự tích và giai thoại, huyền thoại kiểu này
đó...
Tạm thế, Ba nhỉ...!! Lúc khác rồi mình sẽ nói chuyện tiếp nhé, sẽ kể
nhiều thật nhiều những mẩu chuyện, những truyền thuyết về Huế mà anh Hai
biết, cho em nghe...
Du ca at 07/26/2012 06:59 pm comment
hình chỉ mang tính minh hoạ thui ak huynh. Chứ "anh ấy" còn xí hơn cả cí hình
Cỏ at 07/26/2012 09:02 pm reply
Hử... Rứa hử Du? Răng "Anh ấy" xí như rứa mà huynh thấy Du dám cả gan
Du nằm chèo queo trong lòng "Anh ấy" Du ngủ ngon lành rứa hè? Du hè...
tieumuoi at 07/26/2012 04:10 pm comment
Tiếng chim cúc cu vẫn gọi
Thảng nghe đã nửa cuộc đời...
mấy vần thơ thương xứ Huệ
nặng lòng chi rựa ...người ơi !
bắt chước huynh cỏ mềnh ...duy trì sự hài hòa của các thanh âm bằng trắc, cũng như vì muốn cứu vãn cái nhịp điệu bổng - trầm ...
Thảng nghe đã nửa cuộc đời...
mấy vần thơ thương xứ Huệ
nặng lòng chi rựa ...người ơi !
bắt chước huynh cỏ mềnh ...duy trì sự hài hòa của các thanh âm bằng trắc, cũng như vì muốn cứu vãn cái nhịp điệu bổng - trầm ...
Cỏ at 07/26/2012 07:22 pm reply
Hà hà... Kiến Tiểu Muội Sư Phụ HiHi KiKi của "Cẩu cuồng
bang" bấy lâu nay lên núi bế môn luyện công cái món "Giáng Long đập nát
cẳng" về... có vẻ như đạt được hỏa hầu công phu khu đen- thâm hậu thăng
tiến vượt bực hỉ? Hèn chi xuất chiêu ném đá vèo vèo cục
nèo cục nấy to tổ chảng làm huynh Cỏ hết có cơ đỡ nổi lun... Ô kê con gà
mun...!! Hehe
tieumuoi at 07/27/2012 11:40 pm reply
muoi chỉ cảm xương cí "thảng nghe đã nửa cuộc đời" í chứ..nửa đời
kím Huệ ..mà chỉ thấy ..Hoa tím bằng lăng rụng kín sân...
Cỏ at 07/27/2012 03:36 pm reply
Ơ mà... Kiến bé xíu chỉ khoái đúng cí quả anh chim cúc cu... hè, Kiến
bé xíu hè...? Nhưng nè, coi chừng chớ anh chim cúc cu anh í là anh í
hay gù cúc cù cù cu... điếc tai nhức óc lắm đóa... chịu hong có nỗi đâu à
nha, hahaha...
tieumuoi at 07/27/2012 11:39 pm reply
huynh cỏ mềnh lại si bụng ta ra bụng ngừi rùi nha...muoi có ham cí quả cúc cù cu cu...zì đóaa của huynh đâu nà
tieumuoi at 07/26/2012 10:23 am comment
"con sông dùng dằng con sông không chảy/
sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu...
Không biết tự bao giờ cái điệu ...dùng dằng rất duyên dáng, đáng yêu
...của dòng sông cứ ám ảnh tôi khi nghe bài ca về Huế...cho đến khi được
đến với mảnh đất cố đô , ngỡ ngàng trước vẻ êm đềm trầm mặc nên thơ của
Huế và dòng Hương giang , tôi mới cảm nhận được cái "dùng dằng - không
chảy" ấy...." hi...góp thêm với huynh cỏ 1 cảm nhận về Huế nè - chuyến
ra thăm Huế mới nhất của muoi cũng cách đây 2 năm rùi.. đọc entry ni
của anh mà nhớ Huế lạ...huế trầm mặc...Huế nên
thơ...
Cỏ at 07/26/2012 05:10 pm reply
Chu choa... là em Tiểu Xí Muội của huynh
mới đi thực tập về nè, lâu lắm... lâu lắm rồi không có ghé huynh nè
(huynh... điêu hè hè) Seo, có phẻ hông? Công
việc của kỳ thực tập nhiều lúm hử? Thế có kiếm ra được nhiều... xiền
hông? Cái "món góp..." vô ni là cái món chi, ở chỗ mô, chỉ
huynh để huynh chôm phát trọn ổ hết lun cho rồi... Mà nè Kiến bé xíu nè, huynh có cái ĐI QUA
NGÀY NẮNG... sắp sửa đăng... Kiến chuẩn bị "món góp" để "góp" dzô thêm
phát nữa nhen:
Đi qua một ngày nắng
Thấy mưa bay ngang trời
Nghe như là trong gió
Vọng lời em xa xôi
.
Đi qua một ngày nắng
Thấy thêm một ngày buồn
Nhớ chiều nào em đến
Tóc buông chùng lưng buông...
.
Đi qua một ngày nắng...
...
Đi qua một ngày nắng
Thấy mưa bay ngang trời
Nghe như là trong gió
Vọng lời em xa xôi
.
Đi qua một ngày nắng
Thấy thêm một ngày buồn
Nhớ chiều nào em đến
Tóc buông chùng lưng buông...
.
Đi qua một ngày nắng...
...
tieumuoi at 07/26/2012 05:22 pm reply
http://blog.yahoo.com/tieumuoi/articles/168503/category/T%C3%B4i+%2A
cí món ni là của tieumuoi đóa..h vô hốt đi.
huynh cỏ iên tâm...muoi sẽ góp khí thế lun cho cí Đi qua ngày nắng ngày
mưa...của huynh nhá
Cỏ at 07/26/2012 06:01 pm reply
Thì huynh biết thừa là của Tiểu Xí Muội Kiến chứ, chứ còn của ai vô
đây nữa. Được oỳ.... Ô kê con gà đen!! Để đó
rồi huynh sẽ hốt trọn ổ lun
Cá Gỗ at 07/25/2012 09:51 am comment
Thôi thì, đành cúi đầu thú nhận sự bất lực
của kẻ hậu bối vậy, và coi như những... vần vèo Cỏ xếp đặt dưới đây... chỉ là một
sự- cách thức vay mượn chút ít nhịp điệu, chút ít hơi thở tài hoa đó... của bậc
đàn anh: Có lẽ Cỏ ám ảnh câu thơ của bậc đàn anh "“Mai về quê Mẹ lên biên
giới .......Chỉ ta còn mãi kiếp tha hương...” nên mới "Mai về quê Mẹ - ra
thăm Huế" để ghé thăm những địa danh thân thương trong Huế và sâu xa hơn
là để một mình "chìm đắm trên con đường tóc xanh" mà tự mình gặm nhấm nỗi
buồn, để để rồi mộng du với một em gái Huế thuở nào trên con đường tím biếc bằng
lăng. Đọc bài này của Cỏ, nhà Cá chết mất thôi Cỏ ới
Cỏ at 07/25/2012 03:34 pm reply
Ới ới... Khoan khoan hãy đừng có chết vội vã thế bác Cá Gỗ ới... Cỏ vừa mới nghe- thấy bác nói bác thích-thèm cái quả... ốc
Vú Nàng của em Hà My. Và Cỏ đoan chắc chắn một điều rằng,
là... bác chưa có kịp khều với lại khếu khêu khêu giầy. Cho
nên mọi việc cứ từ từ hẵng bác, không có dễ rơi vào tình trạng nóng vội,
chủ quan-duy ý chí... mà không thấy rằng là xung quanh gái đẹp nó còn
nhiều quá xá cà sa, mà không thấy rằng là: riêng cái quả ốc í, bác mà
chết mất, thì thằng khác nó tất sẽ lại vác... kim của nó ra nó khều, chứ
nó để yên thế cho à..., như thế bằng bác có tội với... em Ốc đấy,
huhu...
Cá Gỗ at 07/25/2012 03:36 pm reply
Hu hu, ai bảo với CỎ là tớ thích-thèm cái quả ốc Vú
Nàng? Tớ chỉ bảo rằng dạo này tớ trở chứng thèm khều ốc
thôi chứ. Đính chính lại đi kẻo tớ bị vêu đầu đấy
DHV at 07/25/2012 02:05 am comment
Tết vừa rồi HV đưa mommy về, có dịp ra ĐN,
Huế, Hội An, thành phố cổ kính với những di tích cổ, có thể nói là đẹp
hơn những nơi mình đã đi qua ở VN, mommy như cá gặp nước trở về lại nơi
đã oe oe 70 năm về trước, nhìn nụ cười và chạy tung tăng...từng bước
chân lụm cụm của mommy ta biết rằng, mình đã làm một việc thật là ý
nghĩa...
Nhớ Huế rồi, hix
Cỏ at 07/25/2012 02:58 pm reply
Hè hè... Kể từ lúc quen biết với Đỡ Hờ Vy nhà ngươi cho
đến nay, đây là lần đầu tiên Cỏ ta thấy ngươi làm được việc có ý nghĩa
(chứ trước đó cứ toàn thấy lang thang một mình chỗ mấy cái bộ lạc đàn
ông cởi truồng, đàn bà "vú dài thòng- vú quả mướp- quả đu đủ..." gì đó ở
mãi tận bên Châu Phi, hehe) Mà này, chuyến ấy ra
Huế ở Khách sạn nào? Khách sạn Hương Giang phỏng? Thế có ghé Morin trên
đường Lê Lợi không? Trước năm 1975 nó đã là khách sạn, sau 1975 nó
thành... một cơ sở của Trường Đại học Tổng hợp Huế, Cỏ ta đã từng mài
quần ở trên giảng đường nơi đó đấy. Bây giờ nó lại trở lại là
Khách sạn như nó vốn đã..., sự đời nhiều lúc nó cứ luẩn quẩn vòng quanh
Vy nhỉ, hehe... Còn cái Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế đối diện
chênh chếch với khu nhà chính+giảng đường+ký túc xá ở 27- Nguyễn Huệ
đó... chính là nơi Cỏ ta từng một thời ăn-ngủ-và tán gái... Hé
hé... Còn cái Trường Đại học Sư phạm (Trường này nhiều gái
đẹp nổi tiếng nhất) ở ngay đầu cầu Trường Tiền
rất đẹp có phải không? Nếu như mà Cỏ ta không vì quá già cả mà lẫn lộn
đi đôi chút, thì hình như kiến trúc của nó có hình thù của một ngôi sao
năm cánh... khi được nhìn ngắm từ xa, hoặc là từ trên cao... Nó được xây
dựng từ thời ông Tổng Thống Ngô Đình Diệm cho lập Viện Đại Học Huế...
bằng tiền viện trợ của Mẽo quốc nhà ngươi đấy, hehe... Mà nè
Vy nè, lần tới hẹn nhau cùng về đi... ngủ đò Sông Hương với Cỏ ta
nhé...(đừng có vội mơ mộng lung tung beng nhe chưa, đò chung...
nhưng ngủ là ngủ riêng mỗi đứa một khoang, đứa nào mà chịu không nổi mò
qua khoang của đứa kia thì sẽ bị đá lộn cổ xuống sông,
hehe... Cũng có thể đi thuyền rồng, Cỏ ta làm vua một
đêm... Nhất Dạ Đế Vương..., còn Đỡ Hờ Vy Mẽo Mẽo nhà ngươi làm Hoàng Hậu
An Nam- Đại Cồ Việt Quốc - Cỏ úa Hoàng Đế... Ha ha ha...
Đặng Hà My at 07/24/2012 10:09 pm comment
Hì, tưởng anh mình đang huế?
Cỏ at 07/25/2012 04:43 pm reply
Hì, anh mình đang... nằm ở chỗ với Nga-ngố... bên bờ biển (tức là nói
cái đất nước Nga-ngố đó mà), đang dùng kim khêu quả ốc Vú
Nàng... Nhưng mà sao nó cứ toàn kêu đau với buốt... là
sao? Tiên sư... em ốc!!Hehe
Du ca at 07/24/2012 09:33 pm comment
Chẳng lẽ lại đổ hô rằng "tại huynh...tại huynh...". Mai Du về thăm Huế!
Cỏ at 07/25/2012 02:04 pm reply
Hè hè... Về đi Du... Về xong rồi kể chuyện Huế nghe chơi...
N.n at 07/24/2012 04:13 pm comment
Một ngày nào đó, em sẽ nhắn tin cho anh,cũng để hỏi anh Cỏ muốn gửi gì cho Huế ko....
Thích cái đoạn anh viết dưới bài thơ "Nợ Huế" quá chừng...Huế nghe thân - thương quá đỗi....
Cỏ at 07/24/2012 06:54 pm reply
Một ngày nào đó... Lúc em sẽ nhắn tin cho anh... hỏi có muốn gửi gì
cho Huế không...? Anh sẽ trả lời..., sẽ bảo rằng..., sẽ gửi... qua nơi
em... một vòng ôm... thật chặt... - Cỏ
MinhHa at 07/24/2012 09:28 am comment
Bài hai đang hay vậy mà ngắn ngủn
Cỏ at 07/24/2012 02:55 pm reply
Thì... nó có mỗi bằng ấy thôi mà. Út bảo anh phải làm sao
đây, để cho nó có thể dài thêm ra được một chút, hả Út? Huhu
MinhHa at 07/25/2012 07:38 am reply
Ăn vạ chắc!
Kẹo đây, kem đây. Doi mây nữa nầy. Nín !!!
(Biết dỗ "em" thôi, còn cái khoản "dài ra" đó. Út chịu
Cỏ at 07/25/2012 02:01 pm reply
"... còn cái khoản "dài ra" đó. Út chịu"- Thế mà
anh... đã tràn trề hy vọng..., ứ xèm kẹo, ứ xèm kem, ứ luôn cả doi
mây..., chỉ muốn... Nhưng mà thôi, cũng có
cái để an ủi rằng là... nó ngắn ngủn nhưng mà tạm thời nó lại đang
hay..., thế cũng đã hoành tráng lắm roài, Út
nhẩy?
Nguyệt Vũ at 07/24/2012 08:53 am comment
Hic minh cung co vai bai ve Hue, boi Hue la mot noi rat dac biet vay thoi
Cỏ at 07/24/2012 02:58 pm reply
Em đọc hết rồi. Hay lắm chị ới! Nhất là cái bài được phổ nhạc... Nghe rất Huệ, rất à ơi...
°Nắng ♥ at 07/24/2012 08:29 am comment
Ukm, Huế đẹp. Nhưng mưa Huế buồn♥
Cỏ at 07/24/2012 02:48 pm reply
Ừ! Thế nhưng mà mưa ở đâu thì... vui? Có cái câu hát sến ở
trong một bài hát cũ xưa cũng rất sến, rằng là: "Đời từ muôn thuở...
Tiếng mưa có vui bao giờ..." Đùa với nắng chút thôi, chứ
công nhận mưa Huế có thường buồn hơn mưa ở những nơi khác... "Trời mưa ở
Huế sao buồn thế?..." Chỉ có nắng là lúc nào cũng... vui, nhưng mà...
nóng, nhỉ?
old at 07/24/2012 12:37 am comment
Cái chổ dùng để niêm yết các cáo thị của triều đình hình như gọi là Phu Văn Lâu chứ không phải Phú Vân Lâu, Cỏ ạ.
Cỏ at 07/24/2012 02:09 pm reply
Thì đúng nó là Phu Văn Lâu, Cỏ cũng biết như thế đó chứ... Hoàng Phủ
Ngọc Tường ngày còn ở rừng đã viết "Những ngôi sao trên đỉnh Phu Văn
Lâu" mở đầu và khơi mạch cho cả một loạt những tác phẩm ký xuất sắc về
sau này.., đủ để làm nên tên tuổi của người viết ký tài hoa vào hàng bậc
nhất trong văn chương Việt (có lẽ chỉ xếp thứ hai sau mỗi Cụ Nguyễn do
vấn đề tuổi tác). Thế nhưng, thời học ở Huế Cỏ cũng đã từng nghe, cũng
như là đã từng đọc thấy ở nơi nhiều những tài liệu khác nhau, người ta
có dùng đến cụm chữ Phú Vân Lâu... Cỏ vì muốn duy trì sự hài hòa của các
thanh âm bằng trắc, cũng như vì muốn cứu vãn cái nhịp điệu bổng - trầm
vốn có thể khả dĩ làm nên được chút ít tính "nhạc" (nếu có thể được) cho câu, nên Cỏ lỳ... và liều, Huynh Đệ à! Mà Huynh Đệ nhậu riết vậy sao vẫn chưa nổi hứng đủ để viết tiếp cái...
"Khúc tào lao" cho ngày buồn đó hử? Cỏ cứ sang nhòm chừng hoài, mà chửa
có thấy, haha...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét